Lâm Chính bình tĩnh quay đầu lại.
Người vừa nói là Ám Minh Nguyệt.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, quát: "Anh nên nhớ
Thương Lan Thiên Tuyệt là ai. Đừng giết anh ta! Bằng không, đừng trách tôi không khách sáo với anh!"
"Thế nào? Cô muốn bảo vệ hắn ta?" Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Không được chắc?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh đáp.
"Điều đó còn phải xem cô có đủ sức mạnh hay: không".
Lâm Chính lắc đầu.
Anh hiểu tại sao Ám Minh Nguyệt lại hành động như vậy.
Cô ta muốn thu được lợi ích từ Thương Lan Võ Thần bằng cách cứu Thương Lan Thiên Tuyệt.
Suy cho cùng, Thương Lan Thiên Tuyệt chắc chắn là đứa con trai được Thương Lan Võ Thần yêu quý nhất. Nếu có thể khiến ông ta nợ Ám Minh Nguyệt một ân tình, điều đó chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa, vì Thương Lan Thiên Tuyệt muốn đối phó với Lâm Chính nên Ám Minh Nguyệt lại càng muốn giúp đỡ hắn ta.
"Ha, họ Lâm kia, thực lực của tôi không phải đối thủ của anh, nhưng anh phải hiểu rõ xem người đứng sau lưng tôi là ai? Tôi không phải đối thủ của anh, nhưng lẽ nào Diệp Viêm cũng không phải là đối thủ của anh?"
Ám Minh Nguyệt cười lạnh.
"Diệp Viêm sao?"
Lâm Chính nhìn Diệp Viêm vẫn đang chiến đấu quyết liệt với người đàn ông mặc áo giáp đỏ và lẩm bẩm: "Hắn chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực ..."
"Sợ rồi phải không?”
Thấy Lâm Chính đưa mắt nhìn Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt cười đắc ý.
Nhưng giây tiếp theo. Vụt!
Một ngọn dị hỏa bùng phát từ bút Họa Kiếm và trực tiếp thiêu cháy Thương Lan Thiên Tuyệt.
"Á"
Thương Lan Thiên Tuyệt kêu lên thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tuy nhiên, chỉ trong vài giây, tiếng kêu đã dừng lại. Mười giây sau, Thương Lan Thiên Tuyệt đã biến thành một đống tro tàn...
Ám Minh Nguyệt choáng váng.
"Cũng sắp đến lúc rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
"Anh... anh đang làm gì vậy? Sao anh dám?”
Ám Minh Nguyệt còn chưa hiểu rõ tình thế đã lập tức hét lớn: "Thương Lan Võ Thần sẽ không buông tha cho anh! Tôi nhất định sẽ nhờ Diệp Viêm giết anh! Anh nhất định phải chết! Anh phải chết!"
Ám Minh Nguyệt như thể phát điên.
Không chỉ vì Lâm Chính không nghe lời cô ta mà còn vì cô ta bị thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Chính làm cho kinh hãi.
Đó là đứa con trai yêu quý nhất của Thương Lan Võ Thần!
Vậy mà Lâm Chính cũng dám giết.
Nói cách khác, cho dù là cô ta thì anh cũng dám làm vậy...?
"Giết tôi sao?"
Lâm Chính yên lặng lấy ra rất nhiều bình thuốc trong người.
Anh lấy những viên đan trong bình ra và liên tục nhét vào miệng.
Giống như đang ăn tươi nuốt sống thứ gì đó.
"Tình Nhi, A Phúc, Lang đại ca... rút lui về phía lối vào, nhanh".
Lâm Chính vừa uống thuốc vừa nói.
"Anh định làm gì?"
Mọi người bối rối hỏi. “Rút lui, thế thôi”.
Lâm Chính nuốt đến viên đan thứ một trăm, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, trong cơ thể Lâm Chính dâng trào một sức mạnh vô song.
'Trên bề mặt da của anh xuất hiện một luồng sáng, các tia sáng nhanh chóng xuyên qua làn da của anh, cả người tựa như bị bao phủ trong ánh sáng điện.
Một lúc sau, tất cả các chùm ánh sáng này đều hội tụ trên trán anh.
Một dấu trăng vàng xuất hiện.
Lâm Chính dang rộng hai tay, năng lượng trong cơ thể dâng trào.
Năng lượng đáng sợ đã tỏa ra khắp mọi nơi.
Diệp Viêm, người vẫn đang chiến đấu quyết liệt với người đàn ông mặc áo giáp đỏ ở đó đột nhiên bị kích thích bởi sức mạnh này.
Hắn đột ngột lùi lại, tránh xa người đàn ông mặc áo. giáp đỏ, rồi đưa mắt về phía Lâm Chính.
"Anh mạnh đến vậy sao? Mau giúp tôi nhanh chóng giết chết người này!"
Diệp Viêm trầm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!