Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Tìm Võ Thần của chúng tôi sao?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó bật cười lớn.

“Ha ha ha ha ha, thằng nhóc, cậu có thân phận gì? Cũng xứng tìm Võ Thần của chúng tôi ư?”

“Cũng không xem lại bản thân đi đã, cậu xứng sao?”

“Nhìn bộ dạng của cậu kìa, Võ Thần đại nhân là người mà cậu muốn gặp thì gặp à?”

“Nghe đây, nhân lúc chúng tôi chưa nổi giận, mau cút đi! Cút càng xa càng tốt, nếu không tôi đánh gấy chân cậu!”

Đám người gác cửa hét lên, muốn đuổi Lâm Chính.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính vung tay.

Một luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần bắn ra.

Đám người gác cửa không kịp đề phòng, đều ngã nhào xuống đất, ai cũng vỡ đầu chảy máu, rất chật vật.

Người sơn tường ở hai bên nhìn sang, cực kì ngạc nhiên.

“Xảy ra chuyện gì thế?” “Ai mà to gan vậy? Dám gây rối ở phủ Thương Lan?”

Bên trong vô số thủ vệ lao ra, đồng loạt rút kiếm bao. vây Lâm Chính.

“Tôi muốn gặp Thương Lan Võ Thần, nếu mấy người không muốn chịu đau đớn xác thịt thì mau dẫn tôi vào!”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tên điên ngông cuồng! Dám giở thói ngang ngược. trước phủ Thương Lan? Anh cũng xứng sao? Lên cho. tôi!”

Có người hét lên, bọn thủ vệ lập tức ra tay.

“Tất cả dừng tay!”

Đúng lúc đó, một ông lão bước ra khỏi cửa.

“Quản gia Thương Lan!”

Mọi người đồng loạt dừng tay, tên thủ vệ dẫn đầu vội vàng bước đến, cúi chào.

Ông lão không để ý đến những người này, đưa mắt nhìn Lâm Chính.

Nhìn thấy Lâm Chính đeo mặt nạ, ông ta không khỏi cau mày n là ai? Sao lại che mặt? Không dám dùng mặt thật gặp người sao?”

“Sao thế? Đeo mặt nạ gây trở ngại cho các người à?”

Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Nếu cậu có việc tìm Võ Thần đại nhân, vui lòng chứng minh thân phận”.

Ông lão khế quát.

“Nếu mấy người còn tiếp tục lãng phí thời gian của tôi thì tôi đành tự vào vậy”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, đi về phía cổng.

“Khốn nạn, anh cho răng chúng tôi không bắt được. anh sao?”

Đám thủ vệ lại rút kiếm, nhìn chăm chằm.

Nhưng ông lão giơ tay tỏ ý mọi người dừng lại.

“Đừng làm loạn”.

Ông lão khẽ quát.

“Quản gia Thương Lan...”

“Cậu ta muốn gặp Võ Thần đại nhân, tôi sẽ đi thông báo, nếu cậu ta đến gây chuyện, cậu cho rằng cậu ta có thể bước ra khỏi phủ Thương Lan ư?”

Ông lão lạnh lùng nói.

Mọi người nghe vậy, yên lặng gật đầu.

“Vị đại nhân này, mời đi theo tôi”.  

Ông lão bình tĩnh nói, rồi quay người đi trước dẫn đường.

Chỉ một lát sau, Lâm Chính được ông lão dẫn đến đại sảnh.

“Chờ ở đây”.

Ông lão nói, rồi đi thẳng vào sảnh trong. Lâm Chính ngồi yên.

Không ai chú ý.

Cũng không ai mời trà.

Anh biết, người trong phủ Thương Lan không vui vẻ tiếp đãi anh.

Nhưng cũng không quan trọng.

Anh không đến đây để uống trà...

Chờ khoảng hai phút, Lâm Chính lập tức đứng dậy.

“Thương Lan Võ Thần, sao không mau xuất hiện? Ông muốn tôi hủy luôn phủ Thương Lan của ông không hả?”

Nói xong, Lâm Chính giơ tay, vung về phía phòng khách.

Âm!  

 Sức mạnh phi thăng kinh khủng như núi Thái Sơn giáng xuống.

Âm!

Toàn bộ đại sảnh sụp đổ trong nháy mắt, biến thành đống đổ nát.

Phủ Thương Lan chấn động.

Tất cả mọi người trong phủ Thương Lan cũng kinh ngạc.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement