Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Anh ơi, cứu em với... Anh ơi, cứu em với... Cứu em với..."

Lệnh Hồ Thắng đang lơ lửng trên không, vùng vẫy điên cuồng, gào thét.

Lệnh Hồ Vũ lòng nóng như lửa đốt, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Thắng, sau đó đột nhiên ném ánh mắt sát khí về phía Lâm Chính.

"Mau thả em trai tao ral"

"Thả? Dựa vào đâu?"

"Tao giết mày!"

Lệnh Hồ Vũ hoàn toàn nổi giận, lập tức thúc giục sức mạnh phi thăng lao về phía Lâm Chính.

Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, Thương Lan Võ Thần ở bên cạnh đã áp chế cơ thể hắn bằng sức mạnh áp. đảo.

"Sư phụ?”

Lệnh Hồ Vũ quay đầu lại, vội vã hét lên.

"Hấp tấp cái gì? Nhẫn nhịn đi!"

Thương Lan Võ Thần hừ một tiếng.

“Nhưng sư phụ..." 

"Sao thế? Lời sư phụ nói mà con cũng không thèm nghe hả?"

Giọng nói của Thương Lan Võ Thần dần dần trở nên lạnh lùng.

Bị Thương Lan Võ Thần chặn lại, Lệnh Hồ Vũ không còn cách nào khác đành phải đứng tại chỗ.

Hắn biết Thương Lan Võ Thần chỉ bằng lòng bảo vệ hắn, Thương Lan Võ Thần sẽ không quan tâm đến những chuyện khác.

Mặc dù không biết tại sao Thương Lan Võ Thần làm như vậy, nhưng chắc chắn là Thương Lan Võ Thần sẽ không trở mặt với đối phương.

Lệnh Hồ Vũ oán hận trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Thắng đang liên tục giấy giụa.

"Tên họ Lâm kia, mày muốn làm gì em trai tao?" Hắn hét lên, hàm răng nghiến chặt.

"Gia tộc Lệnh Hồ đã làm rất nhiều điều ác, tôi vốn dĩ cũng không muốn thay trời hành đạo, nhưng anh lại chọc giận tôi, hơn nữa tôi có thể nhìn thấy ý muốn báo. thù trong mắt anh!"

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Mặc dù hôm nay anh không thể giết tôi, nhưng sau này anh nhất định sẽ tìm cách báo thù tôi khi công pháp của anh thành công, phải không?"  

 Lệnh Hồ Vũ không nói gì.

Lâm Chính coi như hắn ngầm thừa nhận.

"Vì nể mặt Thương Lan đại nhân, hôm nay tôi sẽ không giết anh, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho anh!"

Nói đến đây, Lâm Chính động ngón tay.

Vèo vèo vèo...

Một lượng lớn Hồng Mông Long Châm bay ra, đâm thẳng vào Lệnh Hồ Thẳng.

Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Long Châm đâm vào da thịt Lệnh Hồ Thắng rồi xuyên qua cơ thể gã.

Nhưng vì cây châm bạc quá nhỏ nên cho dù có đâm vào Lệnh Hồ Thắng thì máu cũng không chảy ra.

"A Thắng!"

Lệnh Hồ Vũ gào lên, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Mày nói không sai! Tao nhất định sẽ giết mày! 'Tao đảm bảo! Tao cũng sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào có liên quan đến mày!"

"Cho nên, tôi nhất định phải tiêu diệt gia tộc Lệnh Hồ của anh!" 

Lâm Chính gật đầu. "Nếu mày có năng lực này, mày cứ thử xem!" Lệnh Hồ Vũ nói một cách dữ tợn.

Lâm Chính thở hắt một hơi, không nói thêm nữa, chỉ nhanh chóng cử động ngón tay.

Những chiếc Hồng Mông Long Châm đó liên tục xuyên qua cơ thể to lớn của Lệnh Hồ Thắng như một tia sét.

Long Châm xuyên qua không chút trở ngại, không ngừng qua lại trong cơ thể Lệnh Hồ Thắng.

Tất cả mọi người đều mơ hồ, không hiểu Lâm Chính định làm gì.

Nhưng có vẻ như Thương Lan Võ Thần biết, lông mày cau lại.

"Sư phụ ơi, xin sư phụ hãy cứu em trai con!"

Lệnh Hồ Vũ lo lắng đến mức không còn cách nào khác, quay người quỳ xuống trước mặt Thương Lan Võ Thần, ôm quyền nói.

"Em trai của con đã hết cách cứu chữa rồi”.

Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói.

"Cái gì?"

Lệnh Hồ Vũ sửng sốt, nhìn Lệnh Hồ Thắng, lo lắng nói: “Sư phụ, A Thắng... trên người nó có lẽ không có vết thương chí mạng nào mới đúng, hơn nữa những chỗ châm bạc đâm vào cũng không phải là điểm chí mạng, nó... sao lại vô phương cứu chữa được?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement