Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Mặc dù trong lòng Trấn Ngục Võ Thần vô cùng tức giận, nhưng giờ này cũng không có cách nào tốt hơn.

Ông ta sâm mặt ngồi xuống, nhìn chằm chằm Đặng Mão.

Đặng Mão lại cười ha ha đứng dậy: “Hai vị đại nhân đừng nóng vội, tôi mời hai ông tới đây là để giải quyết chuyện này. Người đâu, còn không mau dâng trà cho hai vị Võ Thần đại nhân?”.

“Vâng!".

Đào Thành run rẩy cả người, vội vàng chạy đi bưng trà.

“Hai vị mời dùng!”.

Đào Thành căng thẳng.

“Tôi nói rồi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi. Thời gian của mọi người đều rất quý giá. Phó chủ tịch Đặng, ông nói thẳng ra đi, các ông định xử lý hai thi thể đó thế nào?”.

“Tôi và chủ tịch đã bàn bạc, có một phương án, giao. hai thi thể này cho tòa nhà treo thưởng chúng tôi hai tháng. Hai tháng sau, tòa nhà treo thưởng sẽ tặng cho. hai vị Võ Thần đại nhân, thế nào?”.

Đào Thành lập tức nói.

“Hai tháng sau mới giao cho chúng tôi?”. 

Tiếu Thiên Võ Thần dường như ý thức được gì đó, nói: “Các ông muốn nhân thời gian hai tháng này lấy hết tất cả lợi ích trên người Thương Lan và Thái Thiên đúng không? Nếu là như vậy, e rằng hai tháng sau các người giao cho chúng tôi chỉ là hai thi thể vô dụng mà thôi”.

“Không không, hai vị Võ Thần cứ yên tâm, thi thể giao cho hai vị vào hai tháng sau bảo đảm hoàn chỉnh như mới, tuyệt đối không có bất cứ thay đổi nào. Chúng tôi sẽ dùng cách đặc biệt bảo đảm độ hoàn hảo của hai thi thể đó, không để nó thối rữa!”.

Đặng Mão vội nói.

“Thế sao? Nếu có chỗ thối rữa hay bị hư hỏng thì sao?”.

“Tòa nhà treo thưởng chúng tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho hai vị. Đến lúc đó, hai vị Võ Thần đại nhân muốn xử lý chúng tôi thế nào tùy hai vị”.

Đặng Mão khẳng định.

Nghe xong, Tiếu Thiên Võ Thần và Trấn Ngục Võ Thần đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chọn đồng ý.

Dù sao xác cũng ở chỗ người ta, bọn họ tấn công cũng chỉ gây thiệt hại đôi bên.

Huống hồ, chủ tịch của tòa nhà treo thưởng cũng không phải hạng tầm thường.

“Hai tháng sau, nếu không giao thi thể, chúng tôi sẽ liên kết với Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần san bằng tòa nhà treo thưởng!”.

Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Tôi biết người trên lầu các người thực lực phi phàm, nhưng dù ông ta có lợi hại thế nào cũng không thể chống lại sự vây công của bốn Võ Thần. Phó chủ tịch Đặng, ông nói xem?”.

“Vâng vâng, Tiếu Thiên đại nhân nói đúng”.

Đặng Mão lau mồ hôi trán, liên tục gật đầu.

“Đi thôi!".

Trấn Ngục Võ Thần giống như không muốn nán lại thêm, tức giận quát lên.

Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần dường như không vội rời đi, bình thản lên tiếng: “Không vội, tôi muốn gặp một người”.

“Là ai?”.

Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên.

“Phó chủ tịch Đặng”, Tiếu Thiên Võ Thần nói với Đặng Mão: “Nếu hai thi thể đó hai tháng sau các người mới có thể đưa chúng tôi, có lẽ các người có thể giao Lâm Chính cho chúng tôi chứ?”.

Nói xong, bọn họ kinh hãi.

Đào Thành nhìn sang Đặng Mão. 

Đặng Mão cười gượng, bất đắc dĩ nói: “Tiếu Thiên đại nhân, cậu Lâm là khách của tòa nhà treo thưởng chúng tôi, nếu giao cho ông thì e là... không phù hợp với quy tắc của tòa nhà treo thưởng chúng tôi”.

“Phó chủ tịch Đặng, sự nhãn nại của tôi có hạn. Không lấy được thi thể, các người cũng không chịu giao Lâm Chính, các người cảm thấy chúng tôi dễ lừa lắm sao?”.

Có vẻ Tiếu Thiên Võ Thần cũng bị mài mòn sự kiên nhãn, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng quát.

Sát ý sôi trào tuôn ra.

“Chuyện... Chuyện đó...".

Đặng Mão luống cuống không biết làm sao. Đúng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

“Tiếu Thiên đại nhân muốn gặp tôi? Được, tôi đến rồi.

Vừa nghe thấy người lên tiếng, ánh nhìn của mọi người đều tập trung ở cửa phòng tiếp khách bị phá nát.

Lâm Chính đã đứng ở cửa từ lúc nào không hay. Sau lưng anh còn có nhóm Lang Gia.

Mấy người họ bình tĩnh nhìn Tiếu Thiên Võ Thần. 

Tiếu Thiên Võ Thần cau mày, quan sát Lâm Chính.

“Đồ khốn, các người còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi? Tôi sẽ giết các người!”.

Trấn Ngục Võ Thần gào lên, đánh một chưởng tới Lâm Chính từ xa.

“Trấn Ngục đại nhân, dừng tay!”.

Tiếu Thiên Võ Thần đứng dậy, tóm lấy cánh tay của 'Trấn Ngục Võ Thần.

“Ông cản tôi làm gì? Lần trước đám chuột nhắt này dám lừa tôi, nói thi thể của Thái Thiên và Thương Lan bị Diệp Viêm cướp đi, dẫn đến chúng ta truy sát Diệp Viêm phải hơn một tháng!”.

Trấn Ngục Võ Thần nổi giận quát.

“Vậy các ông giết Diệp Viêm được chưa?”.

Lâm Chính lập tức hỏi.

“Cậu ta được người khác cứu đi rồi, không biết đi đâu, không rõ tung tích!”.

Tiếu Thiên Võ Thần nói.

“Vô dụng vậy sao? Uổng cho các người là Võ Thần, thật khiến người ta thất vọng”.

Lâm Chính liên tục lắc đầu. 

“Cậu nói cái gì?.

Ánh mắt của Tiếu Thiên Võ Thần trở nên lạnh lẽo.

Trấn Ngục Võ Thần không nhịn được nữa, tránh khỏi tay của Tiếu Thiên Võ Thần, đánh một chưởng về phía đầu Lâm Chính.

'Vèo vèo vèo!

Dòng khí bạo loạn ập đến.

Đám người Lang Gia bị dòng khí đó đánh bay.

Ngay cả vách tường bên cạnh Lâm Chính cũng nát bấy, hóa thành cát bụi.

Nhưng Lâm Chính lại sừng sững bất động, lạnh lùng nhìn chäm chằm chưởng đánh đến, đột nhiên đánh ra một chưởng, chuẩn bị đối chưởng với Trấn Ngục Võ Thần.

“Ô?,

Tiếu Thiên Võ Thần hồi hộp, nhìn bọn họ chằm

Ai cũng kinh hãi, không dám tin.

Ầm!

Hai chưởng đối chọi.  

Một luồng thần lực lan tỏa.

Cả tầng lầu bị lưỡng sức mạnh đó đánh nát, tường nứt ra, thủy tỉnh vỡ vụn.

May thay tòa nhà treo thưởng được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, nếu đổi lại là tầng lầu bình thường thì đã đổ sụp.

Lâm Chính liên tục lùi về sau, suýt chút nữa đâm nát vách tường ở phía sau, bay từ trong ra ngoài tòa nhà †reo thưởng.

Còn Trấn Ngục Võ Thần lại sừng sững bất động.

Nhưng lúc này, khuôn mặt ông ta cũng tràn ngập vẻ khó tin.

“Ồ? Thằng nhóc này lại có thể đỡ được một chưởng của mình?”.

“Xem ra Thái Thiên và Thương Lan thật sự đã bị cậu †a giết chết”.

Trong mắt Tiếu Thiên Võ Thần ánh lên sự kiêng dè: “Kẻ này còn trẻ tuổi như vậy mà có thể đỡ được một chưởng của Võ Thần lâu năm. Thiên phú thực lực của cậu ta không hề tầm thường”.

Nếu đổi lại là Võ Thần mới lên như Ám Thiên Võ Thần, Tiếu Thiên Võ Thần sẽ không kinh ngạc như vậy.

Nhưng Trấn Ngục Võ Thần thì khác, ông ta là một trong những Võ Thần thành danh lâu năm nhất.

Lâm Chính lại đỡ được đòn tấn công của ông ta, hơn nữa ngoài việc cơ thể lùi lại mấy bước thì gần như không có ảnh hưởng gì...

“Muốn đánh sao?”.

Trong mắt Lâm Chính tràn ngập sự hứng thú, không hề bị Tiếu Thiên Võ Thần dọa sợ, ngược lại dữ tợn nói: “Nếu là một chọi một, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử một lần!”.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement