“Thua nhanh vậy cơ à?”
Mộ Dung Tùng đứng trên mái nhà trợn tròn mắt, có vẻ vẫn chưa tiếp nhận được.
“Chủ tịch, cậu Lâm thua rồi, sau đây chúng ta chỉ có thể tự đối mắt với Trấn Ngục thôi!"
Vẻ mặt Đặng Mão tiếc hận, thở dài bất đắc dĩ.
“Không ngờ người này lại tệ như vậy! Nhanh thế đã đổ gục! Hừ, vốn dĩ tôi còn cho rằng cậu ta sẽ kiên trì được một lúc, xem ra là do tôi suy nghĩ nhiều!”
Mộ Dung Tùng hơi tức giận.
Đặng Mão hoàn toàn cạn lời.
Đã là lúc nào rồi, Mộ Dung Tùng còn nói như vậy.
Nếu Trấn Ngục Võ Thần giết Lâm Chính, tiếp đó cũng chỉ còn một mục tiêu, đó là tòa nhà treo thưởng.
Tình thế hết sức nguy cấp rồi!
“Bảo vệ Lâm đại nhân!”
Bà tổ Huyết Đao bên này không nhìn được nữa, gầm lên một tiếng giận dữ ra lệnh, đưa người của thế gia
Huyết Đao lao ra khỏi tòa nhà.
“Buồn cười!"
Ánh mắt Tiếu Thiên Võ Thần lóe lên, trong nháy mắt đã tới gần bà tổ Huyết Đao, cánh tay giơ lên, khí thế kinh khủng tràn ra, đâm thẳng về phía người của thế gia Huyết Đao.
“A
Người của thế gia Huyết Đao hoàn toàn không ngăn cản công kích của Tiếu Thiên Võ Thần được, ai nấy bị đánh cho ngã ngửa ra sau, chỉ mình bà tổ Huyết Đao là có thể tiếp chiêu.
Nhưng dù vậy, bà ta cũng không chống đỡ được bao. lâu.
Chung quy bà ta cũng chỉ là một Bán Võ Thần, vừa mới khôi phục, trạng thái cũng cực kì không ổn, lúc đối chiến với Tiếu Thiên Võ Thần đều không chiếm được chút ưu thế nào.
“Một đám ăn hại, dám khiêu khích Trấn Ngục đại nhân à?”
Vẻ mặt Tiếu Thiên Võ Thần vô cảm nói: “Tất cả quỳ xuống, chờ Trấn Ngục đại nhân xử lí, tôi muốn các người phải mất hết xương cốt!”
Người của thế gia Huyết Đao run lẩy bẩy, không biết phải làm sao.
Vẻ mặt của bà tổ Huyết Đao dữ tợn, nhìn chăm chằm vào Tiếu Thiên, còn muốn tái chiến.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh khàn khàn truyền đến.
“Bà tổ, bà và các tộc nhân đừng lộn xộn... Tôi, không cần mọi người lo lắng!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sợ ngây người, Tiếu Thiên Võ Thần và bà tổ Huyết Đao đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Hả?”
Trấn Ngục Võ Thần cũng nhíu mày, nhìn về phía âm thanh.
Lại phát hiện ra do Lâm Chính lên tiếng. Lúc này Lâm Chính đã từ từ đứng lên.
Dùng mắt thường cũng nhìn thấy tốc độ các vết thương trên người anh đang khép lại.
Trước sau chỉ độ bảy tám giây, thân hình Lâm Chính đã hoàn hảo không thương tổn gì.
Trấn Ngục Võ Thần thấy thế, lắc đầu, lại phất tay lên. Âm ầm! Xích đá khủng bố lại lao tới.
Lâm Chính tiếp tục đặt kiếm trước người, ngăn xích đá đánh úp tới.
Rầm!
Tuyệt Thế Tà Kiếm lại bị đẩy lùi, Lâm Chính giống lúc trước, bị đánh bay ra ngoài, da thịt bong tróc như cũ, xương cốt đều đứt gãy.
Nhưng, lúc này Lâm Chính nằm trên mặt đất không bao lâu, tiếp tục đứng lên, thân thể đã khôi phục với tốc độ kinh người như cũ.
Ai nấy đều ngây người.
“A? Thú vị đấy, ngược lại tôi cũng muốn xem thử, cậu có bao nhiêu sức mạnh phi thăng thể chữa trị cho thân thể của mình!”
Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu cười khẽ, hài hước nhìn Lâm Chính, không ngừng sử dụng xích đá đánh tới.
Ở long mạch dưới lòng đất, có rất nhiều người có bản lĩnh chữa trị thân thể ngay lập tức này, ít nhất là các Võ Thần, đấy chỉ là chuyện đơn giản.
Nhưng ai cũng biết rõ, cái giá phải trả cho phương pháp này là tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.
Nói trắng ra thì, đây chỉ là cưỡng ép kích hoạt sức. mạnh phi thăng để tăng gấp đôi khả năng tái tạo của bản thân nhằm đạt được hiệu quả chữa trị.
Nói cách khác, nếu một Võ Thần bình thường làm như vậy ba bốn lần, sẽ kiệt sức mà chết thôi.
Thế nên Trấn Ngục Võ Thần không lo lắng chút nào. “Để xem cực hạn của cậu là bao nhiêu lần!”
“Ba lần?”
“Bốn lần?”
“Hay là năm lần?”
Trấn Ngục Võ Thần cười nhẹ, tiếp tục điều khiển xích đá.
Xích đá không ngừng đánh vào Lâm Chính.
Lâm Chĩnh cũng ngã xuống đất liên tục, thương nặng liên tục, cũng đứng dậy liên tục.
Mới đầu Trấn Ngục Võ Thần còn không thèm để ý.