Nghe tới đó, tim Lâm Chính đánh bộp một tiếng, cảm thấy lòng nguội lạnh.
“Ông chỉ dùng đến sức mạnh bản nguyên, không có nghĩa ông không sống được, chỉ là mất đi một phần tu vi. Chỉ cần có thể thoát ra được, ông vẫn có cơ hội tu luyện lại”.
Lâm Chính khuyên nhủ. “Không cần thiết!”.
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói: “Đối với loại người như tôi, mất đi tu vi có nghĩa là đã thất bại triệt để. Hơn nữa, tôi biết tôi tiêu hao bao nhiêu tu vi, số tu vi đã mất sẽ khiến tôi trở thành người cực kỳ bình thường, đây là điều mà tôi không thể chấp nhận”.
Lâm Chính im lặng, một lúc lâu sau, anh hít sâu một hơi, vung đao kiếm lên.
Nếu không khuyên được Trấn Ngục Võ Thần thì chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Dù trận đấu này không có kết quả, cuối cùng hai người đều sẽ chết trong năng lượng to lớn dưới lòng đất.
Nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ là... Trấn Ngục Võ Thần không có vẻ gì sắp tấn công, ngược lại ông ta thở ra một hơi, xua tan sức mạnh phi thăng trên người, ngồi xuống đất.
Lâm Chính sửng sốt: “Ông không ra tay sao?”.
“Tôi muốn trả thùi”.
Trấn Ngục Võ Thần cười đáp.
“E là ông không làm được”.
“Có lẽ... vẫn còn khả năng”.
“Ông không ra khỏi được đây”.
“Phải, nhưng có lẽ cậu sẽ ra được”.
“Ông đánh giá cao tôi rồi”.
Lâm Chính nhìn trận pháp máu thịt sắp sụp đổ, nói: “Tôi cũng đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng,
không thể đối kháng với năng lượng ở bên ngoài, hoàn †oàn không ra khỏi đây được
“Ra khỏi đây làm gì? Cậu hoàn toàn có thể hấp thu luồng năng lượng đớ”.
Trấn Ngục Võ Thần cười lớn. “Hấp thu luồng năng lượng này?”.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn ông ta như nhìn một kẻ điên.
Mặc dù năng lượng ở ngoài kia cách một tầng trận pháp máu thịt, nhưng chỉ cần ở cấp bậc Lục Địa Thần Tiên thì có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Đừng nói là hấp thu, dù là tiếp xúc một ít cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần lại liên tục lắc đầu, cười nói: “Đây là sức mạnh của thần long, vì sao không thể
hấp thu? Chỉ là cần thêm thời gian mà thôi!”.
“Trận pháp này cùng lắm chỉ có thể kéo dài nửa tiếng, lấy đâu ra thời gian?”.
“Không, nó có thể kiên trì một tháng!”.
“Ông nói đùa rồi”.
“Tôi nói nó có thể kiên trì một tháng thì nhất định là một tháng, thời gian một tháng đủ để cậu hấp thu rồi!".
“Rốt cuộc ông đang nói gì?”.
Lâm Chính càng lúc càng không hiểu lời Trấn Ngục Võ Thần nói. Cậu hoàn toàn không thể phân tích số năng lượng này, sao có thể hấp thu?
Đừng nói là một tháng, dù có cho anh thời gian một năm cũng không đủ.
Đúng lúc đó, Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên nắm lấy vai trái mình, sau đó xé ra.
Soạt!
Cánh tay bị ông ta xé xuống.
Máu như phun ra thành cột.
“Cái gì?".
Lâm Chính sững sờ.
Trấn Ngục Võ Thần nắm cánh tay ném vào không trung.
Âm!
Cánh tay lập tức nổ tung.
Máu thịt bắn tung tóe ra xung quanh, đập vào trận pháp máu thịt.
Trong nháy mắt, trận pháp được gia cố.
Tất cả vết nứt biến mất không thấy, độ dày của trận pháp tăng lên gấp đôi...
Lâm Chính căng thẳng, cứ ngỡ mình nhìn nhầm.
Trấn Ngục Võ Thần lại dùng máu thịt của mình để gia cố trận pháp này...
“Xem đi, không phải chúng ta có thêm vài ngày rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!