Diệp Viêm đang bỏ chạy hoảng sợ dừng bước.
Hắn tin rằng Lâm Chính đã hấp thu sức mạnh của toàn bộ long mạch.
Nếu không, long lực của Lâm Chính không thể nào mạnh như vậy.
“Rốt cuộc kẻ này là ai? Vì sao long lực của hắn lại mạnh như vậy?”.
Người đàn ông lực lưỡng ôm cô gái tóc bạc vừa chạy vừa phân nộ mắng chửi.
Bọn họ đã nhiều năm chưa từng nhếch nhác như vậy.
“Chúng ta bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết chết Lâm Chính rồi!.
Diệp Viêm nói: “Lâm Chính chắc chắn đã hấp thu long mạch của tòa nhà treo thưởng, nhưng long mạch trong cơ thể hắn chưa tiêu hóa hoàn toàn, hơn nữa hẳn cũng không biết cách sử dụng. Nhưng các anh lại sơ ý, đáng lẽ các anh nên xông lên xé xác Lâm Chính ra ngay, khiến hắn chết không toàn thây. Nhưng các anh lại không, các anh lại đơn độc so đấu! Bởi vì thế mà để hắn nắm được cách sử dụng long lực rồi! Bây giờ muốn đánh bại hắn thì rất khớ”.
Nghe câu nói đó, vẻ mặt bọn họ đều trở nên thâm trầm.
“Diệp Viêm, cậu có ý gì? Cậu đang trách chúng tôi sao?”.
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng nói.
“Tôi không có ý trách các anh, tôi chỉ nói sự thật”.
Diệp Viêm nói: “Thật ra tôi cũng bị Lâm Chính lừa. Lúc hắn chiến đấu với cô chủ đã cố tình tỏ ra yếu thế, khiến chúng ta nghĩ rằng thực lực của hắn không mạnh
bằng cô ấy, tâm cơ người này sâu hơn chúng ta nhiều”.
“Bây giờ xong chuyện rồi mới nói thì có ý nghĩa gì, nên nghĩ cách thoát khỏi người này đi!”.
Người đàn ông còn lại lạnh lùng lên tiếng.
“Chia ra chạy!”.
Người đàn ông lực lưỡng nói: “Một mình hắn không đuổi theo được nhiều người chúng ta”.
“Không được!”.
Diệp Viêm quát lên.
“Vì sao?”.
Bọn họ nhíu mày nhìn Diệp Viêm.
Diệp Viêm không nói mà đột nhiên lấy một binh khí đen nhánh trên người ra, cắm xuống mặt đất.
Am!
Một kết giới màu đen dựng lên.
“Không hay! Hắn muốn chặn chúng ta!”.
“Diệp Viêm, tên khốn nạn!”.
“Súc sinh, tao sẽ giết mày!”.
Bọn họ nổi giận, tấn công kết giới như điên.
Nhưng Diệp Viêm đã chạy đi xa.
Chia ra chạy chắc chắn Diệp Viêm sẽ không đồng ý.
Bởi vì một khi chia ra, Lâm Chính sẽ không đuổi theo những người khác mà chỉ sẽ đuổi theo hẳn.
Với thực lực của Lâm Chính sau khi hấp thu toàn bộ long mạch, hắn không thể nào là đối thủ của Lâm Chính, một khi bị đuổi kịp thì sẽ chết chắc.
Trừ hi sinh bọn họ, để bọn họ chặn hậu, Diệp Viêm không còn cách nào khác.
Mặc dù kết giới rất dày, nhưng bọn họ đều có long lực, đồng tâm hiệp lực chỉ qua mấy chục giây là phá được.
Nhưng khi phá được kết giới, Lâm Chính cũng đã đuổi kịp.
Anh đáp xuống sau lưng bọn họ, hờ hững nhìn bọn họ.
Người đàn ông lực lưỡng thấy vậy bèn thả cô gái tóc bạc xuống, bày tư thế, chuẩn bị quyết chiến một trận với Lâm Chính.
“Tà khí thật nồng đậm”.
Lâm Chính nhìn mảnh vụn kết giới bay đi theo gió, lại liếc nhìn đám người kia, phát hiện không thấy bóng dáng Diệp Viêm đã mơ hồ đoán ra được gì đó.
“Xem ra Diệp Viêm muốn để các người chặn hậu”.
Lâm Chính cười nhạt.
“Nếu cậu muốn chém giết, chúng tôi chưa chắc đã sợ cậu, cùng lắm, cá chết lưới rách!".
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng nói.
“Đừng căng thẳng, thật ra tôi không thù không oán gì với các người, tôi chỉ muốn giết Diệp Viêm. Đương nhiên, nếu các người muốn chém giết đến cùng thì tôi cũng không ngại!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!