Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, người ở đầu dây bên kia mới lại lên tiếng trả lời.

"Bất luận anh là ai, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì đã chống lại Đại hội”.

Nói xong, đầu dây bên kia cúp máy.

Lâm Chính mở lịch sử cuộc gọi ra, nhìn kỹ dãy số ban nãy rồi đập vỡ chiếc điện thoại thành từng mảnh.

Điện thoại và số điện thoại sử dụng trong những nhiệm vụ này đều dùng sim rác, rất khó để lần ra tung

tích của Lâm Chính qua số điện thoại đó.

Nhưng Lâm Chính tin rằng số điện thoại vừa gọi là số điện thoại cố định của kẻ này.

Suy cho cùng, trong Đại hội có rất nhiều kẻ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi những người bình thường ra gì. Bọn họ làm sao có thể cho rằng mình đang gặp nguy hiểm mà thường xuyên thay đổi số điện thoại được?

"Lâm đại nhân!"

Lúc này mọi người mới phản ứng và chạy tới.

"Đại nhân không sao chứ?"

Ngự Bích Hồng lo lắng hỏi. 

"Đại nhân, chỉ có mình cậu ra ngoài sao? Thương Lan Phúc và những người khác đâu?"

'Tửu Ngọc nhìn tứ phía rồi vội vã hỏi.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, Tửu Ngọc nhìn thấy đôi mắt anh đỏ ngàu.

"Tôi thất bại rồi".

Lâm Chính khàn giọng nói: "Tôi đã không cứu được Thương Lan Phúc".

"Cái gì?"

Mọi người đều sửng sốt nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.

"Được rồi, việc ở đây cơ bản đều đã giải quyết xong, mọi người có thể trở về rồi. Để tôi thu dọn tàn cuộc".

Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó quay đầu nhìn về phía cổng Long Cung.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...

Từ phía sau cánh cổng lại vọng tới những tiếng nổ  kinh hoàng khác.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng làn sóng nhiệt tràn ra từ sau cánh cửa.

Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ngay lập tức nhận ra rằng đằng sau cánh cổng vẫn còn có kẻ thù khác, thậm chí còn là một cao thủ phi thường. Cho nên Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng lập tức nghe lệnh, dẫn mọi người sơ tán khỏi hiện trường.

Không lâu sau, tất cả mọi người đều rời đi. Bang! Cánh cửa Long Cung bị tông đổ.

Hỏa Tôn toàn thân bao phủ trong ngọn lửa đã đuổi ra tới bên ngoài.

Lúc này cơ thể hắn hoàn toàn bị bao phủ trong ngọn lửa màu trắng, toàn thân bị nung đỏ bừng lên như một khối nham thạch. Trông hắn lúc này chẳng khác nào hoả yêu, vô cùng đáng sợ.

Sau khi rời khỏi Long Cung, hắn nhìn quanh, lập tức phát hiện ra A Mậu đã bị Lâm Chính một chưởng đánh nát đầu. Hoả Tôn thấy vậy thì lập tức nổi trận lôi đình.

"Anh... anh vẫn giết cậu ta?"

"Tôi sẽ không tha cho anh! Lâm thần y, cho dù hôm nay tôi có chết cùng anh, tôi cũng sẽ không bao giờ để anh rời khỏi đây! Đi chết đi! Chết đi! Chết đi..."

Hỏa Tôn giận dữ hét lên, toàn thân càng bốc cháy dữ dội, sau đó điên cuồng lao về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính lúc này đã không còn phải phân tán sự chú ý cho những mục tiêu khác, cho nên anh

không có ý định né đòn của Hoả Tôn nữa.

"Muốn đánh sao? Được, tôi sẽ đánh với anh một trận!"

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó vẫy vẫy cánh tay. Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...

Một lượng lớn băng đột nhiên bắn ra từ mặt đất và đâm thẳng vào Hỏa Tôn.

Hoả Tôn còn chưa kịp lao tới thì đã bị mũi băng vừa đâm lên đánh bay.

"Thiên Hỏa!" Lâm Chính hét lên, vẫy tay một cái. Vù vù vùn vụt...

Rất nhiều ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào Hỏa Tôn rồi phát nổ.

Sức mạnh kinh hoàng từ vụ nổ khiến Hoả Tôn gần như bất tỉnh. 

Khi hắn tỉnh lại, ngọn lửa trên cơ thể hắn đã yếu đi rất nhiều.

Nhưng hắn không hề sợ hãi.

Bởi vì với hình dạng hiện tại, hắn sẽ không dễ dàng chết được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement