Lâm Chính mặt mày ủ dột quay trở lại liên minh Thanh Huyền.
Cái chết của Thương Lan Phúc khiến anh vô cùng day dứt.
Nếu sớm biết như vậy anh đã đích thân đi tìm thi thể Diệp Viêm.
“Là mình hại chết Thương Lan Phúc!”
Trong đôi mắt Lâm Chính là sự đau khổ.
Thương Lan Phúc từ khi bái anh làm sư phụ đã theo. anh vào sinh ra tử, còn anh ngược lại chẳng dạy cho. Thương Lan Phúc được mấy điều.
“Người làm sư phụ như mình quả là thất trách”.
Lâm Chính ngồi trong phòng, lẩm bẩm một mình.
“Người đâu”.
Lâm Chính hô lên.
“Minh chủ!”
Một người đi vào, cung kính chào hỏi.
“Đi, đem mấy bộ quần áo của Thương Lan Phúc tới đây. Tôi phải chọn áo quan cho cậu ấy!”
Lâm Chính giọng nặng nề nói.
Thi thể của Thương Lan Phúc hoàn toàn bị nung chảy, hoàn toàn không còn xác để khâm liệm.
“Vâng thưa minh chủ”.
“Minh chủ, xin hãy bớt đau buồn”.
Người kia chắp tay hành lễ rồi quay người rời đi.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, đi ra khỏi phòng.
Lúc này Nam Ly thành chủ cũng vừa tới.
“Minh chủ!"
Nam Ly thành chủ chắp tay chào, sau đó thấp giọng nói: “Đại hội vừa cử người tới!”
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính khàn giọng: “Tôi đang đợi bọn họ đâ
“Gậu biết bọn họ sẽ tới sao?”
Nam Ly thành chủ cảm thấy khá ngạc nhiên.
“Người của Đại hội lại mất mạng ở long mạch dưới lòng đất, sao bọn họ có thể làm ngơ? Hơn nữa giờ tôi cũng đang ở vực Diệt Vong, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ việc này có liên quan đến tôi! Cho nên bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến”.
“Vậy... minh chủ, chúng ta phải giải thích thế nào?”
Nam Ly thành chủ vội vã hỏi.
“Không cần phải sợ, đến là đón thôi”.
Lâm Chính hừ lạnh, đi thẳng về phía đại sảnh.
Rất nhanh, đoàn người của Đại hội cũng đi vào đại sảnh.
Những người này chẳng phải ai khác mà chính là người phụ nữ tóc dài từng đến gặp Lâm Chính ở quán cà phê.
“Lâm thần y, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm như vậy!”
Người phụ nữ tóc dài vẻ mặt không được tự nhiên, trong mắt còn thoáng một tia giận dữ.
Lâm Chính lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Sao vậy? Các người đến tìm người để hỏi tội sao?”
“Xem ra Lâm minh chủ đã biết chuyện gì vừa xảy ra rồi phải không?”
Người phụ nữ tóc dài nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi hỏi.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì và cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng nếu các người nói chuyện với tôi bằng thái độ kiểu này thì e rằng tôi không có nhã hứng tiếp chuyện các người”.
Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm thần y, có phải anh đánh giá cao thực lực của bản thân quá rồi không? Chúng tôi đích thân tới đây là vinh hạnh lớn của anh, đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”.
Người đàn ông đeo kiếm bên cạnh người phụ nữ tóc dài lạnh lùng lên tiếng.
“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt? 'Thế nào? Đang nói tôi sao?”
Lâm Chính đi về phía đó, mắt nhìn chằm chằm gã đàn ông.
“Phải thì đã sao?”
Gã đàn ông hừ lạnh đáp.
Nhưng một giây tiếp theo.
Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Tất cả những người có mặt đều sững sờ.
Chỉ thấy gã đàn ông ôm mặt lùi ra sau mấy bước, thiếu điều ngã lăn ra đất.
Khi gã đàn ông bỏ tay ra khỏi mặt thì trên mặt hắn đã in hăn dấu tay rất rõ.
“Anh... anh dám đánh tôi?”
Gã đàn ông vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Những người khác cũng bàng hoàng như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.
“Lâm thần y, anh dám công khai hành hung người của Đại hội, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn chống lại Đại hội sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!