Bàn tay Tiết Tùng khựng lại giữa không trung, hiển nhiên ông ta không ngờ tới thái độ phớt lờ của Lâm Chính, nhưng rất nhanh sau đó Tiết Tùng đã khôi phục trạng thái bình thường, mỉm cười thu tay lại.
Tiết Tùng lấy từ trong túi ra một chiếc bình sứ nhỏ nhắn tinh xảo.
"Đây là thuốc giải, có thể chữa khỏi độc của bột Thiên Thần".
Lâm Chính lúc này mới ngẩng đầu, chăm chú nhìn chiếc bình sứ nhỏ, đưa tay định chộp lấy.
Nhưng Tiết Tùng đã lấy lại bình sứ.
" . Một là thả Người Dọn Dẹp ra. Hai là tiên sinh của chúng tôi muốn gặp cậu, hãy cùng tôi đến trụ sở Đại hội”
Thư ký Tiết mỉm cười.
Lâm Chính nghe vậy thì cau mày, suy nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói: 'Làm sao tôi có thể tin thuốc giải này là thật? Đưa cho tôi một viên, để tôi kiểm chứng".
Tiết Tùng bình tĩnh mở bình sứ ra, lắc nhẹ nhưng cũng không lấy ra mà chỉ để Lâm Chính ngửi.
"Với tài năng y học của Lâm thần y, nếu tôi cho cậu một viên thuốc, cậu sẽ dễ dàng điều chế lại nó. Lâm thần y, thực ra, tôi rất muốn thể hiện sự chân thành của mình nhưng những hành động gần đây của cậu hơi cực đoan. Tiên sinh của chúng tôi cũng biết cậu có điều ấm ức, cho nên chỉ muốn nói chuyện với cậu và
giải quyết hiểu lầm, thế thôi".
Lâm Chính nhắm mắt ngửi mùi thuốc, sau đó hít sâu một hơi, nghiêng đầu gọi lớn: "Nam Ly thành chủ!"
"Minh chủ!"
"Đi, đưa Người Dọn Dẹp đến giao cho ông taI"
"Vâng!"
Nam Ly thành chủ lập tức đồng ý rồi chạy ra ngoài.
"Rất tốt!"
Tiết Tùng hài lòng gật đầu, không giấu giếm nữa mà ném bình sứ qua.
Lâm Chính lập tức cầm lấy bình sứ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi nhét vào. miệng Mị Mộng.
Cho cô ấy uống thuốc giải xong, Lâm Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
"Y thuật của Lâm thần y quả thực là thiên hạ vô song. Người của Đại hội chúng tôi đều biết về độc tính của loại bột Thiên Thần này. Theo lý mà nói, thi thể của bọn họ đã không còn nữa, nhưng cậu lại giúp họ duy trì được sinh mệnh trong thời gian dài như vậy! Quả thực là hiếm có!"
Tiết Tùng mỉm cười gật đầu.
"Ông nghĩ rằng y thuật của tôi tốt?"
Lâm Chính hơi ngẩng đầu, nhìn Tiết Tùng nói: "Vậy tôi hỏi ông, độc do tôi tạo ra, Đại hội có giải được không?”
Tiết Tùng giật mình, tựa hồ chưa hiểu rõ ý của anh.
Đúng lúc này, Nam Ly thành chủ cùng mấy người khác đưa Người Dọn Dẹp tới.
Khi Người Dọn Dẹp bị đẩy vào phòng bệnh, Tiết Tùng sững sờ tại chỗ.
Người Dọn Dẹp toàn thân vô lực ngã xuống đất, trông không còn giống một con người, chỉ còn da bọc xương, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không, miệng há hốc không thể phát ra tiếng. Dáng vẻ hiện tại của ông ta đâu còn oai phong như: trước?
"Nếu cậu làm như vậy sẽ gây ra vấn đề lớn".
Tiết Tùng lập tức cau mày.
"Tôi đã làm gì?"
Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!