"Sao... sao có thể? Lâm thần y... sao cậu ta có thể to gan như vậy?" Bạch Hoạ Thủy cảm giác đầu mình ong ong như muốn nổ tung, không thể nào tin được vào tin tức mình vừa nghe thấy.
Nguyên lão hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Bạch Hoạ Thuỷ, không trả lời câu hỏi mà đấy bà ta ra, vội vàng chạy về phía đại điện trên đỉnh núi.
Bạch Hoạ Thủy sững sờ tại chỗ, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Bà ta biết Lâm thần y rất liều lĩnh, anh cũng đã làm rất nhiều việc mà bà ta gần như không dám nghĩ tới.
Nhưng vào lúc này, hành động của Lâm thần y đâu khác gì tuyên chiến với Đại hội?
Điên rồi!
Lâm thần y hoàn toàn phát điên rồi!
Bạch Hoạ Thuỷ trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, có kinh ngạc, kính phục và cả lo lắng. Bà ta biết chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở đây, cuộc trả thù của Đại hội sẽ rất điền cường và tàn nhẫn.
Bà ta nhìn lên đỉnh núi Thánh Huyền.
Mặc dù bà ta là người đứng đầu Thương Minh, nhưng đối với toàn bộ Đại hội, Thương Minh chẳng là gì cả.
Bà ta thậm chí không đủ tư cách để lên đinh núi.
Bạch Hoạ Thuỷ hít một hơi thật sâu rồi quay người đi xuống núi.
Vừa xuống đến chân núi, Bạch Hoạ Thuỷ lập tức. bấm số điện thoại của Lâm Chính.
"Cậu bị điên rồi sao?”
Bà ta gần như buột miệng hỏi câu này.
"Là đám người của Đại hội phát điên trước”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Trong lòng Bạch Hoạ Thủy đây những cảm xúc phức tạp.
“Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?", bà ta không nén được tò mò hỏi.
"Binh tới thì tướng chặn, nước dâng tới đâu thì đê chặn tới đó. Sự việc đã đến nước này, không còn cách nào khác."
Giọng của Lâm Chính thật vô cảm.
Bạch Hoạ Thuỷ trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài: "Lâm thần y, cậu qúa kích động rồi. Sức mạnh của Đại hội không phải thứ một mình cậu có thể chống lại được. Giờ cậu phải lập tức rời khỏi Giang Thành, trốn thật kỹ. Như vậy may ra vẫn còn một tia hy vọng sống sót."
"Trốn? Tôi có thể trốn ở đâu?" Lâm Chính hỏi: "Sức mạnh của Đại hội bao phủ khắp cả nước, tôi có thể trốn ở đâu? Huống chỉ, có một số việc trốn tránh cũng không thể giải quyết được"
"Nhưng..."
"Bạch minh chủ, tôi hiểu và rất cảm kích lòng tốt của bà. Nhưng việc tôi đã làm rồi thì sẽ không hối hận", Lâm Chính ngắt lời Bạch Hoạ Thủy.
Lâm Chính đã từng nghĩ đến việc lấn trốn. Nhưng anh đâu chỉ có một mình, bất luận là Tô Nhu, Dương Hoa, học viện Huyền Y Phái,... đều có nhiều người như vậy. Anh không thể đưa theo tất cả bọn họ, giấu vào một nơi Đại hội không thể tìm thấy.
Người của Đại hội đã tản ra khắp Long Quốc, hiện tại anh đã quét sạch tai mắt của bọn họ ở Giang Thành, Giang Thành lúc này thực ra lại an toàn hơn những nơi khác.
Bạch Hoạ Thuỷ nghe xong điều này thì rất sốc. Bà ta chợt nhận ra sự hiểu biết của minh đối với Lâm Chính vẫn còn quá nông cạn.
"Lâm thần y, tôi.." Bạch Hoạ Thủy không biết nên nói gì mới phải, sau cùng chỉ có thể thở dài:" Bảo trọng".
“Bà cũng nên tự chú ý đến an toàn của chính mình. Nhân tiện, lát nữa nhớ xem tin tức nhé!
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tin tức?"
Bạch Hoạ Thủy sửng sốt một lát, còn nhiều câu khác muốn hỏi nhưng Lâm Chính đã cúp điện thoại.
Lâm Chính nhìn điện thoại, hít một hơi thật sâu. rồi bấm số của Mã Hải.
"Mọi việc sắp xếp thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!