Lâm Chính do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
Đoàn người đi dọc theo con đường quanh co rợp bóng cây, hoa cỏ xung quanh tỏa ra mùi thơm đặc biệt.
Lâm Chính nhìn quang cảnh xung quanh, vẻ mặt đột nhiên nghiêm lại.
Anh phát hiện ra mình không thể nhận ra được bất kì loại hoa cỏ nào ở nơi này.
Tất cả những loài thực vật ở đây đều là kỳ hoa dị thảo!
Có vẻ như đảo Thiên Khiếu này thực sự phi thường.
Một lúc sau, một cung điện tráng lệ xuất hiện trước mắt đoàn người.
Những lầu các hùng vĩ được chạm khắc, toát ra bầu không khí cổ kính và huyền bí.
Đoàn người đi vào cung điện.
Lối trang trí cổ xưa vô cùng bắt mắt.
Có một bàn trà ở trung tâm của gian nhà.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đang bình tĩnh pha trà.
Lâm Chính cẩn trọng quan sát.
Đánh giá từ dung mạo lúc ẩn lúc hiện dưới tấm áo choàng, người kia có lẽ đã ngoài năm mươi.
Nhưng khí ý mạnh mẽ toát ra từ người này lại nói rằng tuổi tác của ông ta không chỉ có thế.
"Đảo chủ, Lâm thần y đã tới", Bạch Lão cung kính nói.
Người mặc áo choàng đen khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Chính, chậm rãi nói: "Lâm thần y, lại đây uống một tách trà thơm".
Lâm Chính không khách sáo, bước tới, bưng trà lên nhấp một ngụm.
“Trà ngon!”
Lâm Chính hai mắt không khỏi sáng lên.
"Xem ra Lâm thần y cũng là người am hiểu trà".
Đảo chủ mỉm cười nói.
"Đảo chủ quá khen rồi, có điều hiện tại Lâm mỗ không có tâm trạng thưởng trà. Đảo chủ hẳn đã biết mục đích Lâm mỗ đến đây rồi phải không?"
Lâm Chính đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói.
"Tôi đã biết điều đó".
Đảo chủ bình tĩnh nói: “Kẻ đó rời đảo từ trăm năm trước, tham gia Đại hội và trở thành Hội trưởng hiện tại đang thao túng trật tự thế giới. Hiện tại, kẻ đó là mối đe dọa đối với đảo Thiên Khiếu chúng tôi. Hôm nay, tôi nhờ Tiên Chính Nhất mời Lâm thần y đến đảo cũng là vì muốn tiêu trừ mối hoạ này cho đảo chúng tôi".
Lâm Chính nheo mắt lại.
“Đảo Thiên Khiếu đã ẩn dật gần nghìn năm, không quan tâm đến chuyện trần tục. Về phần người đó, có thể nói hắn là một nhân tài độc nhất vô nhị mà chúng ta ngàn năm nay chưa từng thấy ở đảo Thiên Khiếu. Lâm thần y có thể cùng hắn đấu trí đấu dũng mà vẫn toàn mạng khiến tôi thực sự vô cùng ngưỡng mộ".
Đảo chủ mỉm cười nói.
"Nói như vậy thì đảo chủ đã từng giao đấu cùng Hội trưởng rồi?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Đảo chủ trầm mặc một lát, lắc đầu: “Tôi từng phái vài tốp người tới đó, nhưng đều đã chết. Hiện tại đảo Thiên Khiếu của chúng tôi chỉ có thể dựa vào trận pháp cổ xưa do tổ tiên để lại để chống cự. Nếu không, kẻ đó đã lên đảo giết sạch tộc nhân của tôi từ lâu rồi".
"Lão ta cũng là người trong tộc của ông, tại sao lại muốn ra tay tàn nhẫn như vậy?"
"Đó là một câu chuyện dài".
Đảo chủ thở dài một hơi, khàn giọng nói: "Lâm thần y có lẽ không biết, trên đảo Thiên Khiếu từng có một cuốn yêu thư, gọi là Thông Tiên Thần Thư!"
"Thông Tiên Thần Thư?"
"Đúng vậy, nghe nói cuốn sách này ghi lại phương pháp tu tiên mở ra con đường trường sinh bất tử. Nhưng sau đó mọi người đã điều tra sự thật thì đó chỉ là những lời nhảm nhí. Trên đời làm gì có con đường tu tiên trường sinh bất tử? Chẳng qua chỉ là do những kẻ ngu ngốc tham lam tự mơ mộng mà thôi".
“Chỉ là cha của kẻ đó bị ám ảnh bởi việc tìm kiếm con đường trường sinh, ông ta đã tự ý đánh cắp cuốn sách này, nghiên cứu ngày đêm, cuối cùng tẩu hoả nhập ma và trở nên điên loạn. Ông ta còn muốn hiến tế người trong tộc chúng tôi để mở ra cái gọi là con đường tiên lộ đó. Làm sao chúng tôi có thể nhẫn nhịn việc đại nghịch bất đạo như vậy? Cho nên người trong tộc đã bao vây hang ổ của ông ta, định bụng sẽ tiêu diệt huyết mạch của gia đình đó. Chỉ có điều, con trai ông ta đã kịp trốn khỏi đảo, còn mang theo Thông Tiên Thần Thư với lời thề chắc chắn sẽ quay lại Báo thù..."
Đảo chủ thao thao bất tuyệt kể lại.
Lâm Chính vẻ mặt cũng đăm chiêu.
Anh không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến thế...
"Mặc dù Thông Tiên Thần Thư không thể mở ra con đường tu tiên trường sinh bất tử, nhưng bên trong ghi chép không ít cấm thuật uy lực vô song. Lâm thần y, không thể kéo dài thời gian nữa, nếu không sớm diệt trừ kẻ này, chúng ta đều sẽ phải chết".
Đảo chủ trầm giọng nói.