Lâm Chính nhìn chiếc đầu rồng khổng lồ, thận trọng đánh giá nó.
Cứ như vậy một lúc, sau đó Lâm Chính nhấc chân lên định bước vào đại trận bên trong.
Ngay lúc anh vừa nhấc chân lên, một bóng người được bao bọc trong quầng sáng rực rỡ xuẩt hiện.
Một luồng khí tức mạnh mẽ ập tới.
Mọi người nhìn kỹ hơn thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp từ trên trời đáp xuống.
Người phụ nữ mặc một bộ váy sặc sỡ, vạt váy bay trong gió trông hệt như một tiên nữ vừa đáp xuống từ Cửu Trùng Thiên. Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng như sao toát ra vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước được điểm xuyết bởi những viên ngọc sáng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Nhiều người ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ này xuất hiện.
Lâm Chính không khỏi nhíu mày nhìn sang.
Anh phát hiện khí tức của người phụ nữ này không thua kém gì so với đảo chủ.
Đây là ai?
Đúng lúc Lâm Chính còn đang suy nghĩ, người phụ nữ kia hơi nhếch cằm, ánh mắt đầy khinh thường, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hừ lạnh nói: "Tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày này sao dám ngông cuồng đòi bước vào trận pháp thượng cổ? Đừng hòng làm ô uế báu vật mà tổ tiên chúng tôi truyền lại! Mau cút đi!"
Cô ta nói dứt lời, Lâm Chính lập tức đưa mắt nhìn đảo chủ.
"Lâm thần y xin đừng phật ý, đây là Thiên Nữ của đảo Thiên Khiếu chúng tôi".
Đảo chủ mỉm cười giải thích.
"Thiên Nữ? Đó là gì vậy?"
"Đảo Thiên Khiếu chúng tôi từ xa xưa đã có một vị Thiên Nữ trấn giữ, địa vị của Thiên Nữ rất đặc biệt, đây chính là Thiên Nữ đương nhiệm".
"Thật sao? Nghe lời cô ấy nói thì có vẻ tôi không được phép làm ô uế trận pháp thượng cổ này".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Để tôi giải thích cho cô ấy.”
Đảo chủ đáp.
"Không cần phí lời với tôi".
Thiên Nữ khẽ nhấc gót sen, đi về phía trận pháp thượng cổ, nhìn xung quanh và nói: "Trận pháp thượng cổ này vô cùng thiêng liêng, không ai được phép bước vào đây, nếu không chính là xúc phạm tổ tiên. Đảo chủ, ông đối phó với tên nghịch đồ đó là chuyện của ông. Ông muốn dùng trận pháp tôi cũng không phản đối. Nhưng tôi không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào đây".
"Việc này……"
Sắc mặt đảo chủ cũng trở nên khó coi.
Lâm Chính giờ đã nhìn rõ tình huống trước mắt.
Có vẻ như ở đảo Thiên Khiếu này, đảo chủ cũng không phải đối trọng của Thiên Nữ này.
"Thật ra tôi không có chút hứng thú nào với trận pháp cổ xưa của các người".
Lâm Chính cũng không chịu thua, anh mặt không cảm xúc nhìn Thiên Nữ trước mặt, nói: "Nếu không để giải quyết chuyện của Hội trưởng Đại hội thì cho dù cô có mời tôi vào, tôi cũng còn phải xem xét".
"Cậu nói gì cơ?"
Đôi lông mày lá liễu của Thiên Nữ dựng đứng.
"Vấn đề bây giờ là làm thế nào để loại bỏ Hội trưởng Đại hội, nếu Thiên Nữ đây có khả năng trừ khử hội trưởng Đại hội đang nắm trong tay Thông Tiên Thần Thư đó thì đại trận này không mờ ra cũng chẳng sao. Có điều, nếu cô không có khả năng này mà còn ở đây làm kỳ đà cản mũi thì tôi thật tò mò không biết khi Hội trưởng đuổi giết đến đây và giẫm bẹp cô dưới mũi giày của lão ta thì cô sẽ phản ứng thế nào đây".
Lâm Chính buông lời giễu cợt không chút khách khí.
"Tên khốn này, sao cậu dám sỉ nhục tôi?"
Thiên Nữ nổi giận, khí tức trên người đột nhiên dâng trào, áp lực mạnh mẽ lao về phía Lâm Chính.
Mọi người xung quanh mặt đều biến sắc.
"Thiên Nữ đại nhân, xin chờ đã".
Đảo chủ vội vã hét lên.
Nhưng Thiên Nữ phớt lờ ông ta và tiếp tục lao về phía Lâm Chính.
Cô ta sát khí đằng đằng vô cùng hung hãn.
Tuy nhiên, Lâm Chính vẫn đứng kiêu hãnh và không hề tỏ ra sợ hãi. Anh thậm chí còn vào thế chuẩn bị tấn công Thiên Nữ.
"Được rồi, để tôi xem Thiên Nữ của đảo Thiên Khiếu có bản lĩnh đến mức nào!"
Nói dứt lời, trong mắt Lâm Chính đột nhiên tỏa ra quầng sáng vàng đáng sợ, những tiếng rồng gầm đột nhiên phát ra từ trong cơ thể anh.
"Đây có phải là sức mạnh chân long không?”
Bạch Lão thất thanh reo lên.
"Không đúng!"
Đảo chủ sắc mặt tái nhợt, như thể đã bắt được thứ gì đó, vội vã hét lên: "Thứ này còn vượt xa sức mạnh chân long! Đây là long khí Thái Sơ!!"