Đảo chủ chỉ chắp tay, mỉm cười không nói gì.
Nhưng xung quanh có rất nhiều người của đảo Thiên Khiếu âm thầm cau mày.
Họ phải thừa nhận rằng Lâm Chính rất mạnh mẽ.
Nhưng anh quá kiêu ngạo và lời nói của anh giống như sự sỉ nhục đối với họ.
Suy cho cùng, đây là Thiên Nữ của đảo Thiên Khiếu, địa vị hơn xa người thường.
Sỉ nhục cô ta thì không khác gì sỉ nhục đảo Thiên Khiếu.
Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng.
Thiên Nữ nghiến chặt răng, trong đôi mắt xinh đẹp hừng hực lửa giận nhưng sau cùng lại không nói nên lời.
Dù sao thua thì chính là thua.
Cô ta cũng không thể nói gì thêm nữa.
"Sao vậy? Thiên Nữ đại nhân vẫn muốn ngăn cản tôi sao?"
Nhìn thấy Thiên Nữ vẫn còn đang đứng chắn lối vào đại trận bên trong, Lâm Chính nhướng mày hỏi.
"Thất bại hôm nay chỉ là nhất thời sơ suất mà thôi", Thiên Nữ lạnh lùng nói: “Nhưng tôi không phải kiểu người có thua mà không nhận. Tôi đã dùng hết sức ngăn cản mà không được. Có trách chỉ có thể trách năng lực của tôi không đủ. Tổ tiên chắc cũng sẽ không oán giận tôi!”
Nói xong Thiên Nữ quay người sang một bên, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
Lâm Chính không nói thêm nữa, sải bước đi vào trong.
Đảo chủ không khỏi thở dài, nhưng vẫn dẫn người đi theo Lâm Chính vào trong.
Khi Lâm Chính tiến đến gần đại trận bên trong, một luồng khí bí ẩn và mạnh mẽ ập vào mặt anh.
Bên trong có một lớp sương mù mỏng.
Lâm Chính căn bản không nhìn thấu được loại năng lượng này...
Anh dừng bước, hơi nheo mắt lại, cảm nhận được luồng khí tức thần bí này mà trong lòng không khỏi kinh ngạc.
khí tức này vô cùng cổ xưa.
Có vẻ như đây thực sự là đại trận thượng cổ.
Nhưng tại sao sức mạnh này lại có phần giống với long khí Thái Sơ mà anh đang nắm giữ?
Có lẽ nào chúng đến từ cùng một nguồn?
"Lâm thần y có phát hiện gì không?"
Đảo chủ mỉm cười hỏi.
"Không có gì……"
Lâm Chính do dự một chút, bình tĩnh nói.
"Lâm thần y, khi chiến đấu với Thiên Nữ đại nhân, cậu đã sử dụng long khí Thái Sơ phải không?"