Chương 617: Tấn công điên cuồng
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng nhíu mày.
Người đàn ông vẫn nhàn nhã uống trà, dường như không hề quan tâm chuyện đó.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng liếc nhìn anh ta, sau đó nói với giảng sư Chu: “Điều tra rõ là ai ra tay chưa?”.
“Không tra được, thủ đoạn người đó rất đường hoàng. Người phá tiệm thuốc của chúng ta là vì bất mãn với thuốc cố ý sinh sự, trông như là mâu thuẫn bình thường. Y quán, tiệm thuốc bị niêm phong cũng là vì thủ tục nào đó của chúng ta không đầy đủ, bọn họ tố cáo, chúng ta hoàn toàn không thể chối cãi…”, giảng sư Chu bất lực nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng rơi vào im lặng.
Lúc này, lại có người chạy tới.
Đó là giảng sư Đường!
“Phòng chủ! Phòng chủ, không hay rồi, có chuyện rồi!”, ông ta thở hổn hển chạy tới đình các, hét lên: “Phòng chủ, nguồn dược liệu của chúng ta bị cắt rồi”.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đứng dậy, không tin nổi nhìn chằm chằm giảng sư Đường.
Nguồn dược liệu bị cắt?
Chuyện này chẳng khác nào cắt vào động mạch chủ của Kỳ Dược Phòng.
Kỳ Dược Phòng nhờ điều gì để đứng vững?
Dược liệu!
Không còn dược liệu, bọn họ lấy cái gì duy trì Kỳ Dược Phòng?
“Dược liệu mà Kỳ Dược Phòng chúng ta phải tiêu hao mỗi ngày là một con số rất lớn, hơn nữa mỗi ngày trong Dược Phòng còn phải cung cấp đan hoàn đặc chế với số lượng cố định. Những viên đan hoàn luyện chế đều có thể bán ra với giá mấy trăm nghìn đến một triệu tệ, cũng là một nguồn thu nhập quan trọng của Kỳ Dược Phòng chúng ta. Nếu nói không còn nguồn cung từ nhà bán dược liệu, mọi thứ đều sẽ bị đứt đoạn! Kỳ Dược Phòng sẽ sụp đổ! Phòng chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, giảng sư Chu sốt ruột hỏi.
“Tra được lý do chưa?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi.
“Đã hỏi, các thôn dược và những nhà bán dược liệu nói dược liệu của bọn họ đều được người khác mua với giá gấp đôi, hơn nữa còn trả phí trước, dược liệu mấy tháng sau cũng được đặt trước hết rồi…”, giảng sư Đường muốn khóc.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng ngồi trên ghế đá, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
“Xem ra là có người đang nhằm vào Kỳ Dược Phòng chúng ta”.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, mấy người giảng sư Lý, giảng sư Vương đều đến báo cáo tin tức. Mỗi một tin tức đều làm người ta giật mình, tất cả đều là tin tức bất lợi cho Kỳ Dược Phòng.
“Chú Diêu, có cần tôi giúp không?”, người đàn ông đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
“Không cần, đây là chuyện của Kỳ Dược Phòng chúng tôi, đương nhiên phải do Kỳ Dược Phòng chúng tôi giải quyết. Hơn nữa, tôi đoán chuyện này chắc chắn là do thần y Lâm làm. Chỉ một thần y Lâm nho nhỏ, đâu đến nỗi để các cậu ra tay? Nếu vậy thì chẳng phải là đánh vào mặt Kỳ Dược Phòng hay sao?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hạ giọng nói.
“Vậy chú Diêu định làm gì?”.
“Cậu ta có thể cắt nguồn kinh tế, nguồn hàng của Kỳ Dược Phòng chúng tôi, đương nhiên tôi cũng có thể cắt của cậu ta. So về mối quan hệ xã giao, Kỳ Dược Phòng chưa chắc đã sợ cậu ta”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lạnh lùng nói.
“Chú Diêu, tôi cảm thấy chú làm vậy chưa đúng”, người đàn ông lắc đầu, mỉm cười nói: “Có lẽ chú nên chuyển sự chú ý sang chỗ khác, tập trung người và tài nguyên vào một chỗ, sẵn sàng phản kích”.
Lời này vừa nói ra, phòng chủ Kỳ Dược Phòng quay đầu nhìn người đàn ông: “Tập trung một chỗ? Sóc Phương, một chỗ mà cậu nói… là chỗ nào?”.
“Miễn phí khám và cấp phát thuốc mới”, người đàn ông nhẹ nhàng nói ra.
Nghe vậy, sắc mặt tất cả giảng sư lập tức trắng bệch, ai nấy đều cảm thấy lạnh người.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng cảm thấy lạnh sống lưng, bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Mau! Dừng tất cả hoạt động miễn phí khám và cấp phát thuốc mới! Lập tức hủy bỏ, hủy bỏ tất cả hoạt động! Nhanh!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng gào lên.
Lúc này các giảng sư mới hoàn hồn từ cơn kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại ra người gọi điện, người gửi tin nhắn.
Đúng lúc đó, Phùng Thạch dẫn theo đám người vội vã chạy tới.
Nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của Phùng Thạch, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hiểu ra gì đó, sắc mặt đen sì.
Những người khác cũng run lên.
Không hề bất ngờ, Phùng Thạch hô lên: “Phòng chủ, hoạt động khám chữa miễn phí xảy ra chuyện rồi. Chiều nay đột nhiên có người dẫn theo một nhóm cảnh sát đến chỗ khám chữa bệnh miễn phí của chúng ta, bắt hết tất cả giảng sư phụ trách khám chữa bệnh miễn phí!”.
“Còn mẫu thuốc thì sao? Tiêu hủy chưa?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng vội hỏi.
“Không kịp tiêu hủy! Bọn họ đến quá đột ngột!”, Phùng Thạch muốn khóc.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không còn tiếng nói.
Người đàn ông bên cạnh nhếch khóe miệng, tiếp tục uống trà.
Thuốc là món lợi to, Kỳ Dược Phòng hiểu rõ điều này hơn ai hết. Những gì Kỳ Dược Phòng làm không chỉ đơn giản là bán thuốc, tổ chức này có thể kinh doanh đến hôm nay, đương nhiên có nhiều mánh khóe không thể để người khác biết. Đối với những chuyên gia y dược như bọn họ mà nói, động tay động chân vào thuốc để có được lợi ích khổng lồ dễ như trở bàn tay.
Đại hội sắp mở, Kỳ Dược Phòng phải chuẩn bị đủ tiền bạc để ứng phó với đại hội, cho nên mới có cái gọi là miễn phí khám và cấp phát thuốc mới. Hoạt động này giống như tên gọi, tổ chức khám chữa bệnh miễn phí để giới thiệu thuốc mới của Kỳ Dược Phòng, là đối diện với toàn xã hội.
Bình thường, hoạt động khám chữa bệnh công khai này sẽ không có vấn đề gì. Thuốc mà Kỳ Dược Phòng đưa ra cũng sẽ khá an toàn yên tâm, dù cho chưa qua khâu kiểm định chất lượng.
Nhưng… đối với những người có hiểu biết thì số thuốc này đều không an toàn.
Sự nguy hiểm của nó không nằm ở thời gian vài năm tới, mà là sau năm năm.
Thuốc mới gây ra di chứng cho người bệnh, mà di chứng này sẽ phát tác sau năm năm.
Nghiên cứu điều chế thuốc mới không đơn giản, chuyện này cần phải đổ vào rất nhiều tiền bạc và thời gian. Đại hội ở ngay trước mắt, Kỳ Dược Phòng đã không còn thời gian giải quyết di chứng này nữa, cho nên mới mở hoạt động khám chữa bệnh miễn phí này với tâm tư kiếm một khoản rồi bỏ chạy.
Ông ta tin rằng năm năm sau, cho dù người bệnh có chuyện gì cũng sẽ không ai liên tưởng đến Kỳ Dược Phòng.
Nhưng ông ta không ngờ lại có người ngửi được sự huyền diệu trong thuốc mới này, dẫn cảnh sát tới…
“Nếu làm lớn chuyện này thì không phải chuyện đùa, đến lúc đó, sản nghiệp của chúng ta đều sẽ bị đóng cửa, thậm chí… thậm chí ngay cả Kỳ Dược Phòng cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Phòng chủ, chúng ta… chúng ta nên làm thế nào mới tốt?”, Phùng Thạch vội hỏi.
“Đút lót, đút lót hết! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhất định phải nghĩ cách dàn xếp mọi chuyện”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng nghiến răng nói.
“Tôi đã cho người đi làm rồi, nhưng mà… e rằng hiệu quả rất thấp, bởi vì chứng cứ đã bị người ta nắm trong tay…”, Phùng Thạch thở dài.
Ù ù…
Lúc này điện thoại của Phùng Thạch rung lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!