Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 825: Tôi không thể nói

Mọi vấn đề liên quan về thuế của công ty Dương Hoa đều là hợp pháp hợp lý. 

Lâm Chính thậm chí còn không lợi dụng sơ hở để tránh thuế hợp pháp gì đó. 

Nên nộp bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu. 

Bởi vì anh không thiếu chút tiền thuế này. 

Từ khi Lâm Chính thành lập công ty Dương Hoa, anh giao hết mọi chuyện trong công ty cho Mã Hải xử lý. Anh gần như là một ông chủ phủi tay, để Mã Hải một tay lo liệu công ty. Nhân viên trong công ty hầu như chỉ gặp được Mã Hải mà không gặp được Lâm Chính. 

Vì vậy, thanh danh của Mã Hải ở công ty rất cao. 

Nhưng điều này không ảnh hưởng gì. 

Từ đầu tới cuối Mã Hải luôn rất trung thành với Lâm Chính. 

Bởi vì ông ta biết sở dĩ Tập đoàn Dương Hoa có được quy mô như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ công lao của Lâm Chính. 

Không có những phương thuốc đáng kinh ngạc của Lâm Chính, công ty sẽ không có quy mô và địa vị như ngày hôm nay. 

Do đó, Mã Hải luôn cung kính, nghe theo lời Lâm Chính, tuyệt đối không dám làm trái. 

Chuyện mà Lâm Chính nói với Mã Hải nhiều nhất đó là quản lý công ty nhất định phải hợp quy tắc đúng pháp luật, tuyệt đối không được có chuyện gì trái phép. 

Những chuyện như trốn thuế gần như là không khả năng. 

Lâm Chính không tin Mã Hải sẽ làm như vậy. 

Hơn nữa, anh cũng có đối chiếu sổ sách, tài vụ và quỹ của Dương Hoa đều không có vấn đề gì. 

Tuy nhiên, bản thân anh biết mình trong sạch cũng vô dụng, lời này nói ra từ miệng của luật sư Hùng vẫn rất có trọng lượng. 

Tất cả mọi người xôn xao, ai nấy đều châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy kinh ngạc. 

“Công ty Dương Hoa chúng tôi không có hành vi trốn thuế”, Lâm Chính trả lời một câu đơn giản. 

Nhưng rõ ràng không có sức thuyết phục gì. 

“Ai trốn thuế lúc mới đầu cũng trả lời như vậy”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói. 

“Luật sư nguyên cáo, mong luật sư nguyên cáo đừng bôi nhọ thân chủ của tôi vô căn cứ. Nếu ông có chứng cứ xác thực thì xin mời lấy ra đây, nếu không, tôi có quyền kiện ông tội phỉ báng người khác!”, Phan Long đứng dậy, lên tiếng. 

“Phan Long ra tay rồi sao?”. 

Phạm Lạc âm thầm chú ý. 

“Cẩn thận một chút!”. 

Võ Nhân ở bên này hạ thấp giọng nói. 

“Không sao, tôi sẽ khiến ông ta không còn lời nào để nói!”. 

Hùng Mẫn Sinh nhếch khóe miệng, sau đó cầm laptop ở bên cạnh lên, mở ra, click vài cái đơn giản, sau đó quay màn hình về phía thẩm phán Lưu. 

“Thưa quý tòa, mời quý tòa xem cái này”. 

Trợ lý ở bên cạnh lập tức tiến tới nhận lấy laptop, lấy đầu cắm ở dưới đáy bàn ra, cắm vào laptop, sau đó lại click vài cái. 

Cạch một tiếng, hình ảnh trên laptop lập tức được chiếu lên tường bên cạnh. 

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên hình chiếu trên tường. 

Trên hình chiếu là một số tài liệu, mà số tài liệu này… lại là tài liệu nội bộ của Dương Hoa. 

Nhiều người xem không hiểu, nhưng người có hiểu biết chút ít về thuế đều có thể nhìn ra manh mối. 

“Chắc mọi người không cần tôi phải giải thích nữa nhỉ? Trong báo cáo tháng trước của Tập đoàn Dương Hoa không có báo cáo về một lô thuốc trị giá ba trăm triệu. Mặc dù số thuốc này không ghi tên Dương Hoa, nhưng chúng vẫn được bán ra như sản phẩm của Dương Hoa. Ba trăm triệu, như vậy phải nộp bao nhiêu thuế? Dương Hoa đã trốn bao nhiêu thuế? Cậu Lâm, cậu có thể giải thích cho chúng tôi không?”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói. 

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lâm Chính. 

Mỗi một người đều đang chờ câu trả lời của Lâm Chính. 

Nhưng… Lâm Chính lại cúi đầu ngẫm nghĩ, hồi lâu không trả lời. 

Phan Long, Thu Huyền Sinh, Phương Thị Dân, Kỷ Văn đều không lên tiếng, ai nấy đều có vẻ mặt không mấy tự nhiên, cũng không biết là đang nghĩ gì. 

“Ha ha, anh ta không còn lời nào để nói nữa rồi!”, Phạm Lạc bên này vui mừng không thôi, liên tục vỗ tay. 

“Có lẽ vị thần y Lâm của chúng ta cũng không ngờ chúng ta lại có chiêu này nhỉ!”, Văn Lệ che miệng khẽ cười. 

“Xong rồi! Anh ta xong rồi! Dương Hoa cũng xong rồi!”. 

“Một công ty lớn như vậy mà lại trốn thuế? Không thể tin được!”. 

“Thần y Lâm cũng thật hẹp hòi, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy”. 

“Nhìn anh ta lên cao, nhìn anh ta khách đầy nhà, nhìn anh ta rớt đài!”. 

“Đúng là khiến người ta thổn thức”. 

… 

Nhiều người bàn tán, vẻ mặt phức tạp. 

“Hừ, lòng dạ xấu xa, uổng cho cậu ta làm bác sĩ, đúng là mất mặt!”, Uông Sử Nham khinh thường nói. 

Dư luận càng lúc càng trở nên bất lợi cho Lâm Chính. 

Nhưng Lâm Chính vẫn có thái độ im lặng không nói. 

Dường như anh hoàn toàn không nghe thấy giọng nói xung quanh, không quan tâm, bịt tai không nghe. 

“Cậu Lâm, cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”, Hùng Mẫn Sinh không cho Lâm Chính cơ hội, lập tức hùng hổ dọa người, lên tiếng hỏi lần nữa. 

Ông ta không muốn cho Lâm Chính cơ hội nghỉ lấy hơi. 

Nói cách khác, ông ta không muốn cho ba luật sư lớn ở Yên Kinh có cơ hội suy nghĩ. 

Nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì. 

Định để mặc mọi việc sao? 

“Bị cáo, nếu bị cáo tiếp tục im lặng, chúng tôi có thể phán bị cáo mặc nhận”, thẩm phám Lưu nhíu mày nói. 

“Thưa quý tòa, không phải tôi không muốn nói, mà là… tôi không thể nói…”, Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng. 

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên. 

Thẩm phán Lưu nhíu mày. 

Đám người Hùng Mẫn Sinh cũng ngẩn ra, sau đó cười thành tiếng. 

“Chuyện này là sao? Sao thần y Lâm lại nói như vậy?”, Phạm Lạc cũng trợn tròn mắt. 

“Báo cáo trốn thuế này không phải ngụy tạo hay sao? Sao thần y Lâm lại nói ra lời như vậy? Chẳng lẽ… Dương Hoa của anh ta thật sự dính líu tới việc trốn thuế, chúng ta đánh bừa mà trúng, trùng hợp vậy?”, Văn Lệ nhỏ giọng nói với Phạm Lạc. 

“Không rõ, chúng ta xem tiếp đi”, Phạm Lạc nói, trên mặt tràn ngập ý cười. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement