Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 909: Tôi là anh trai của Lương Huyền Mi

Văn phòng tầng hai, thư ký Trịnh ngồi chính giữa phòng họp, trước mặt có một chiếc laptop, trên đó đang chiếu một đoạn video. 

Cô ta gật đầu với người bên cạnh, người bên cạnh lập tức bấm bàn phím laptop. 

Cạch! 

Tiếng lạch cạch vang lên. 

Ngay sau đó, một đoạn video được chiếu lên màn hình lớn của phòng họp. 

Tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn sang. 

Trên màn hình đang chiếu cảnh chiến đấu. 

Hai người đàn ông trẻ tuổi đang chiến đấu kịch liệt với nhau trên võ đài. 

Một trong hai người có khí lực rất lớn, mỗi một lần tung quyền đều có thể giải phóng dòng khí đáng sợ, đánh vào võ đài khiến cả võ đài nứt ra, cực kỳ khủng khiếp. 

Người còn lại vẫn rất nhàn nhã, không hề tung quyền mà chỉ liên tục tránh né, linh hoạt giống như một con cá. Dù cho khí lực của đối thủ đáng sợ đến thế nào cũng không thể chạm vào người này. 

Sau trận đấu, người có quyền kình mãnh liệt đã thở hổn hển, sức cùng lực kiệt. 

Người còn lại chỉ nháy mắt đã đến gần người kia giống như một tia chớp, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán người kia. 

Trong chớp mắt, người có quyền kình mạnh mẽ run rẩy cả người giống như bị điện giật, sau đó đứng sững tại chỗ, tiếp theo dần dần ngã xuống đất, không còn động tĩnh. 

Từ đầu tới cuối, người kia chỉ tung ra một chiêu. 

Vài người không khỏi hít sâu một hơi. 

“Đây là hình ảnh Tam Chấn và thiên kiêu giao đấu, chắc mọi người biết Hứa Tam Chấn chứ? Cậu ta được gọi là thiên tài số một tỉnh Hoài Nam, kết quả lại không qua nổi một chiêu của thiên kiêu. Mọi người nghĩ thế nào?”, Trịnh Tử Nhã thản nhiên lên tiếng. 

Phòng họp rơi vào im lặng. 

“Đây là vị thiên tài nào?”, một người đàn ông lên tiếng hỏi. 

“Mạn Thiên Hà, xếp thứ mười sáu bảng thiên kiêu! Cao thủ của Ẩn Phái”. 

“Thư ký Trịnh cho chúng tôi xem cái này có chuyện gì sao?”, bà lão nheo mắt lại nhìn thư ký Trịnh, hỏi. 

“Hiệp hội Võ thuật cũng không thiếu nhân tài tinh anh xuất sắc, nhưng thiên kiêu ít ỏi. Cho đến nay, chỉ có một vị thiên kiêu có quan hệ với Hiệp hội Võ thuật, vì vậy tôi hi vọng trong các vị có người có thể khuyên Mạn Thiên Hà gia nhập Hiệp hội Võ thuật chúng ta!”, Trịnh Tử Nhã nâng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, thản nhiên nói. 

“Cái đó…”. 

Bọn họ nhìn nhau, châu đầu ghé tai bàn tán. 

“Thư ký Trịnh, e rằng chuyện này không dễ. Tính tình Mạn Thiên Hà vô cùng cao ngạo, khuyên cậu ta gia nhập Hiệp hội Võ thuật chúng ta e là cậu ta sẽ không đồng ý, trừ khi chúng ta cho cậu ta lợi ích to lớn nào đó”, người phụ nữ lên tiếng. 

“Bà thấy cho anh ta cái gì thì anh ta sẽ đồng ý làm việc cho chúng ta?”, Trịnh Tử Nhã mỉm cười hỏi. 

“Vật tầm thường thì có lẽ cậu ta sẽ không quan tâm. Theo tôi thấy, nên nói chuyện đó cho cậu ta biết, chắc chắn cậu ta sẽ thấy hứng thú”, người phụ nữ nhỏ giọng nói. 

“Chuyện đó?”. 

Không ít người nhíu mày. 

“Hoành Phương, sao làm thế được? Nơi đó càng ít người biết càng tốt. Thật ra chúng ta không hiểu biết gì về Mạn Thiên Hà, cứ tiết lộ tin tức cho cậu ta như vậy, một khi truyền ra ngoài, người chia miếng bánh này sẽ càng nhiều, chúng ta còn được bao nhiêu?”, ngay lập tức có người đứng lên phản đối. 

“Tôi chỉ đưa ra kiến nghị, ông không cần kích động như vậy”, người tên Hoành Phương lắc đầu nói. 

“Bớt nhắc tới kiểu kiến nghị đó đi. Theo tôi thấy, cho cậu ta chút tiền, chút danh tiếng là đủ rồi. Hiệp hội Võ thuật chúng ta tán thưởng cậu ta đã là nể mặt cậu ta, cậu ta là người thông minh, có lẽ sẽ nhận lấy niềm vinh hạnh này”, người đó lạnh lùng nói. 

“Người ta đã là thiên kiêu, biết bao nhiêu người dõi theo đến cậu ta, sao cậu ta lại quan tâm đến chút danh lợi của chúng ta? Đại hội sắp mở, bây giờ nhiều thế lực đang khẩn trương chiêu mộ người ngoài. Nếu có được một thiên kiêu thì có thể rung chuyển đất trời ở đại hội, ai mà không muốn có được, đến lượt Hiệp hội Võ thuật chúng ta hay sao?”, người đàn ông trung niên nói. 

“Theo tôi thấy chuyện này… không thành”. 

“Tôi cũng cảm thấy không thành”. 

“Để sau xem sao”. 

Không ít người lên tiếng bày tỏ thái độ. 

Trịnh Tử Nhã nhíu mày, không nói gì. 

Trong phòng họp tràn ngập tiếng thảo luận kịch liệt. 

Lúc này, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ ngoài hành lang của phòng họp. 

Thiếu nữ đứng ở cửa nhìn người đến, không nhúc nhích. 

Người này rất tuấn tú, mặt mũi như được gọt giũa, vô cùng sắc cạnh, trên người mặc một bộ Âu phục hợp dáng, khí chất lộ rõ. 

Trong khi thiếu nữ quan sát người đó, người đó cũng liếc mắt về phía thiếu nữ, nhưng chẳng mấy chốc đã dời mắt đi. 

Thay vào đó là nhìn thẳng đến cửa phòng họp, bước nhanh tới. 

“Đứng lại!”. 

Thiếu nữ giơ ngang tay, lạnh lùng nói: “Thư ký Trịnh không mời anh vào phòng họp, không có chuyện gì thì đợi ở đây đi”. 

“Tôi hỏi cô một câu được không?”, người đàn ông nhìn chằm chằm thiếu nữ, khẽ giọng nói. 

Thiếu nữ không nói gì. 

Người đàn ông tiếp tục lên tiếng: “Tôi muốn hỏi, lúc trước Lương Huyền Mi em gái tôi đến đây, ai đã đánh cô ấy bị thương?’. 

Nhưng… thiếu nữ vẫn không nói gì, chỉ ngăn trước mặt người đàn ông, không cho anh vào trong. 

Người đàn ông thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, mà bước thẳng vào phòng họp. 

“Muốn chết!”. 

Thiếu nữ nổi giận, tóm lấy vai người đàn ông, sau đó dùng sức, định bóp nát vai anh. 

Nhưng người đàn ông lại chỉ nhẹ nhàng hất vai. 

Rầm! 

Trong nháy mắt, thiếu nữ đã bị đánh bật ra, tông người vào cửa phòng họp, đứng không vững. 

Thiếu nữ tràn đầy kinh ngạc, không tin nổi nhìn người trước mắt. 

“Làm phiền cô nhường đường cho chút được không?”, người đàn ông thản nhiên nói. 

Thiếu nữ hoàn hồn lại, nghiến chặt răng, vẫn không định buông tha mà tiếp tục ra tay với người đàn ông. 

Lần này… người đàn ông không định nương tay nữa. 

Thiếu nữ đánh tới một chưởng, nhưng chưởng đó còn chưa kịp đánh ra đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay, sau đó ném cô ta về phía hành lang. 

Vù! 

Cơ thể thiếu nữ bay ra xa như mũi tên, đâm thẳng vào tranh tường ở cuối hành lang. Tường lập tức vỡ vụn, thiếu nữ lăn từ trên đó xuống đất, mặt mày xám xịt. 

“Chuyện gì thế?”. 

Người ở phòng họp đồng loạt đứng dậy, bị động tĩnh bên ngoài làm kinh ngạc. 

Đúng lúc đó, cửa phòng họp được mở ra. 

Người đàn ông mặc Âu phục đi vào, đồng thời đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, còn khóa trái cửa, sau đó mới quay người lại nhìn tất cả mọi người ở đây. 

“Cậu là…”. 

Bọn họ ngạc nhiên không thôi 

“Trông người này rất quen, hình như đã thấy ở đâu đó…”. 

“Phải, tôi cũng thấy quen mặt… nhưng nhất thời không nghĩ ra… Haizz, già rồi..”. 

Vài tiếng bàn tán vang lên. 

Vẻ mặt của Trịnh Tử Nhã trở nên hơi nghiêm nghị. 

Không có mệnh lệnh của cô ta, người bình thường không vào được phòng họp này, bởi vì đã có A Hồng trông coi ngoài cửa. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement