Nợ âm khó thoát (full cập nhật chương mới nhất) – Truyện ma Tác giả: Ngũ Đẩu Mễ

Tôi thấp giọng nói, vừa lên đến tầng ba, tôi đã cảm nhận được một luồng tà khí truyền ra từ trong căn phòng ấy, hơn nữa còn không phải là âm khí bình thường, hình như là phát ra từ trên một thứ đồ nào đó.

Cho nên tôi mới nói một câu như thế.

- Cậu nhóc, không được nói như vậy, căn nhà này của nhà bác trước nay chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy tôi nói vậy, mẹ của Dương Nặc lại có chút không vui.

Trực tiếp cất tiếng nói tôi, tôi im lặng không nói gì, đưa tay đẩy cửa, đi vào trong phòng.

Khi cửa phòng mở ra, một luồng khí lạnh cũng ngay lập tức xòa vào lòng tôi.

Tiếp đó, khi tôi đưa mắt nhìn lên đầu giường, linh khí trong người tôi ngay lập tức được vận chuyển, tôi hô lên với hai mẹ con Dương Nặc.

- Hai người ra ngoài trước đi.

Bởi vì hiện tại tôi đã ở cảnh giới Trúc Cơ, cho nên lúc bình thường gặp phải những thứ không sạch sẽ, linh khí trong người sẽ tự động vận chuyển lên mắt, tự động mở thiên nhãn.


Mà hiện tại, tôi nhìn thấy trên đầu giường, có một đứa trẻ toàn thân xanh ngắt đang ôm chặt lấy đầu của một người đàn ông trung niên, nói chính xác hơn, là đang ghì chặt cổ của người đàn ông, thậm chí thứ này còn đang không ngừng hút dương khí từ trong miệng của người đàn ông, hút dương khí của người đàn ông vào trong cơ thể của mình.

Khi tôi mở cửa ra, đứa trẻ cũng quay ngoắt đầu lại, một đôi mắt đỏ mọng nhìn tôi chằm chằm, miệng cong lên thành một độ cong quái lạ.

- Cậu nhóc, cậu làm gì mà kinh ngạc thế? Vốn dĩ thân thể chồng bác đã yếu, bây giờ cháu còn không để cho bác ấy được nghỉ ngơi sao?

Sau lưng truyền đến tiếng nói của mẹ Dương Nặc, nghe vậy tôi cười mỉm, cất tiếng nói:

- Bác gái, tình hình của bác trai, tiếp tục nghỉ ngơi nhiều hơn cũng không có tác dụng.

- Cậu nhóc, cháu nói gì vậy? Cháu đang rủa người đấy à?

Tiếng nói của mẹ Dương Nặc lại vang lên, mà tôi thì lại nhìn trân trân quỷ sơ sinh kia.

Tôi chỉ có thể gọi như thế,thứ này tôi lần đầu tiên nhìn thấy, thú thật cũng không biết đó là thứ gì, chỉ có thể tạm thời dùng danh xưng quỷ sơ sinh.

Quỷ sơ sinh nhìn tôi một lúc, bèn xoay đầu đi, tiếp tục hút khí từ trong miệng người đàn ông.

Sau lưng truyền đến tiếng của Dương Nặc và mẹ cô ta, Dương Nặc nói mẹ mình đừng nói chuyện với tôi như thế, nói xong lại nhìn tôi.

- Lý Nhất Lượng, bạn đừng so đo với mẹ tôi, gần đây vì chuyện của bố tôi, trong lòng mẹ tôi rất phiền muộn, cũng vì quá sốt ruột, hơn nữa lúc trước cũng có không ít kẻ lừa đảo đến đây, cho nên mẹ tôi mới trông gà hóa cuốc.



Tiếng Dương Nặc truyền đến, nghe vậy tôi cũng gật đầu, tiếp đó móc chu sa trên người ra, sau đó vẽ một nét lên trên mắt của Dương Nặc và mẹ cô ta.

- Mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý, đừng để bị dọa.

Nói xong, tôi tránh người sang một bên, để cho Dương Nặc và mẹ cô ta nhìn vào trong phòng.

Lúc này, đương nhiên hai người họ cũng có thể mình thấy quỷ sơ sinh ở đầu giường, hai tiếng thét chói tai bỗng vang lên, tôi nhìn thấy mẹ Dương Nặc bị dọa loạng choạng lùi ra sau.

Dương Nặc vội vàng đỡ lấy mẹ cô ta, mà tôi cũng vội vàng kêu bọn họ lau vết chu sa trên mắt đi.

Lúc này, thân hình mẹ Dương Nặc đã bắt đầu run lên lẩy bẩy, tôi cũng lên tiếng an ủi:

- Bác gái bác đừng sợ, đạo hành của thứ đó có hạn, cho nên tạm thời bác trai không có nguy hiểm đến tính mạng.

Tiếng thét thất thanh của hai mẹ con Dương Nặc đã kinh động đến những người phía dưới, có mấy người đầy tớ chạy lên, hỏi đã xảy ra chuyện gì? Dương Nặc nói không có gì, tiếp đó dặn hai người trong đó đưa mẹ cô ta đi nghỉ ngơi.

Biểu hiện của Dương Nặc khiến tôi khá kinh ngạc, không ngờ nhanh như vậy đã trấn tĩnh lại, tôi nhìn cô ta hỏi cô ta không sợ sao?

Dương Nặc vỗ vỗ ngực, nói:

- Không sợ mới lạ, có điều chẳng phải đã có bạn ở đây rồi sao? Đúng rồi, thứ đó rốt cuộc là gì? Nhìn dáng vẻ rất dọa người? Da dẻ tại sao lại là màu xanh?

Tôi lắc đầu, nói tôi thực sự không biết đó là thứ gì, có điều chỉ có thể phán đoán đạo hành của nó không cao, bằng không căn bản đã không đợi được tôi đến, chỉ trong vòng một đêm, chỉ e dương khí của bố cô ta đều đã bị hút sạch.

Lúc này, tôi hỏi Dương Nặc, tại sao cảnh tượng trong phòng lại như thế?

Dương Nặc lúc này mới nói với tôi, nói chỉ cần có ánh sáng, bố cô ta sẽ không ngừng gào thét thở không nổi, nhưng không có ánh sáng thì không sao nữa, lại bình thường, cũng không gào thét.

Lòng tôi ngưng lại, nói thứ đó sợ ánh sáng, mà vừa rồi cô ta cũng đã thấy, hai tay nó ghì chặt cổ bố cô ta, cho nên chỉ cần vừa có ánh sáng, hai tay đang ghì chặt cổ sẽ dùng sức, đương nhiên, bố cô ta sẽ thét lên rằng mình thở không được.

Dương Nặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật gật đầu, sau đó hỏi tôi làm thế nào để cứu bố cô ta? Lông mày tôi hơi nhíu lại, nói phải đi thăm dò một chút thứ đó là như thế nào.

Tôi dặn cô ta chờ tôi ở cửa, một mình tôi đi vào là được, sau đó tôi trực tiếp dính một lá bùa ngoài cửa, đề phòng thứ đó tháo chạy, tiến vào phòng, tôi đóng cửa lại, lại dán thêm một lá bùa.

Lấy ra một cây nến, châm lên ở giữa phòng, lửa của nến dương khí rất yếu, không giống với ánh sáng ban ngày, cho nên quỷ vật có thể chịu được.

Ánh sáng yếu ớt của ngọn nến khiến căn phòng sáng hơn rất nhiều, tôi đưa mắt nhìn quỷ sơ sinh trên đầu giường.

- Nghiệp chướng, vẫn đang hút dương khí của con người? Còn không mau dừng tay!

Khí thế trên người tôi bừng lên, hô lên một tiếng với quỷ sơ sinh ở đầu giường, lúc này, quỷ sơ sinh bị tiếng nói của tôi gây chú ý, ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng trong đáy mắt lại lấp đầy oán độc.



Là bởi vì tôi lên tiếng làm phiền nó, cho nên nó không vui, nhưng tôi cảm thấy đạo hành của thứ này chỉ là oán quỷ, tôi có thể đối phó, trong lòng cũng không sợ hãi.

Trong tay xuất hiện một lá búa Phá Sát, linh khí truyền ra.

- Nghiệp chướng, ngươi muốn ép ta ra tay sao?

Tôi lại lên tiếng, hô lên với quỷ sơ sinh, nhưng quỷ sơ sinh đó lại nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, phát ra những tiếng “khè khè khè”khiến tôi sởn gai ốc.

Giây tiếp theo, tôi lạnh lùng hô lên một tiếng, bùa Phá Sát đập về phía quỷ sơ sinh, tiếp đó, vào giây phút lá bùa bay tới chỗ quỷ sơ sinh, không ngờ nó đột nhiên lại biến mất một cách kỳ lạ ngay trên đầu giường.

Không sai, chính là biến mất, giống hệt với cách thức biến mất lúc trước tôi nhìn thấy trên người Chu Tư Mộng, không ngờ lại trực tiếp mất hút một cách kỳ lạ đến vậy, điều này khiến cho tôi vẫn chưa thể phản ứng lại.

Tại sao có thể cứ như vậy mà biến mất rồi?

Nhưng tôi đã cảm nhận kỹ càng, vẫn không hề cảm nhận được bất kỳ dấu vết gì của quỷ sơ sinh trong căn phòng này?

- Kỳ lạ quá? Lẽ nào tòa trang viên này cũng bị người dùng đại trận bao vây vào trong? Không lý nào!

Lòng tôi lấp đầy ngờ vực, nhưng quỷ sơ sinh thì đã thực sự biến mất khỏi căn phòng, tôi tìm khắp phòng một lượt, vẫn không thấy tăm tích quỷ sơ sinh đâu, tiếp đó tôi đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, rọi sáng khắp cả phòng, mà lúc này, nếu quỷ sơ sinh kia mà xuất hiện, chắc chắn sẽ bị ánh mặt trời làm bị thương.

Tiếp đó tôi lấy ra bốn lá bùa Phá Sát, dán ở bốn góc quanh giường, lúc này mới đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, sắc mặt ông ấy trắng nhợt, dương khí trên người vô cùng yếu ớt.

Xem ra đều đã bị quỷ sơ sinh kia hút mất, nhưng hiện tại quan trọng nhất là phải bắt đầu tìm thứ kia từ đâu, nhất định phải giải quyết được nó, thì mới xử lý xong chuyện này hoàn toàn.

Nếu như trị ngọn không trị gốc, vậy thì căn bản không có bất kỳ tác dụng gì.

Lúc này, tôi mở cửa, Dương Nặc bên ngoài nhìn thấy tôi đi ra, vội vàng hỏi tôi tình hình thế nào rồi? Sắc mặt tôi có chút nặng nề, trực tiếp nói với cô ta:

- Không thấy rồi!

- Không thấy cái gì?


Dương nặc rõ ràng nghe không hiểu tôi nói gì, tôi giải thích cho cô ta nghe một lần, nói lúc tôi đang giải quyết thứ đó, nó đột nhiên biến mất một cách rất kỳ lạ ngay trong phòng, tôi có thể khẳng định, trong phòng không còn dấu vết của thứ đó nữa.


- A! Sao lại vậy? Chẳng nhẽ chạy rồi sao?


Dương Nặc kinh hãi nhìn tôi, hô lên, tôi lắc đầu, nói khả năng này không lớn, bởi vì tôi đã dùng bùa phong lại rồi.


Hiện tại chỉ có thể đợi bố cô ta tỉnh lại, hỏi ông ấy có biết chuyện liên quan đến thứ này hay không.

Advertisement
';
Advertisement