Nợ âm khó thoát (full cập nhật chương mới nhất) – Truyện ma Tác giả: Ngũ Đẩu Mễ

Khi tiếng hô vang lên, cả thân người tôi bỗng run lên bần bật, đây là tiếng của Hàn Đại Lương, bị phát hiện rồi sao?

Có điều tôi nhìn Hạ Mạch bên cạnh, hình như cô ấy cũng không quá để ý chuyện này, tiếp đó Hạ Mạch nhàn nhạt cất lời.

- Hiệu lực của bùa ẩn thân đã hết, mất đi bùa ẩn thân, khí mùi trên người chúng ta đương nhiên cũng sẽ bị lộ ra ngoài.

Mà sau khi Hạ Mạch vừa nói xong, tôi đã nhìn thấy có một bóng đen lao vụt ra từ trong phòng ký túc, bổ nhào tới chỗ chúng tôi.

Không đợi tôi kịp phản ứng, Hạ Mạch đã đưa tay ra kéo tôi, phóng vụt sang một bên, thứ gì đó màu đen mạnh mẽ đập thẳng vào bức tường sau lưng chúng tôi.

Một cái lỗ màu đen to bằng nắm đấm xuất hiện, lòng tôi vẫn còn sợ hãi, nếu như bị đánh trúng, vậy thì trên người chẳng phải sẽ nhiều thêm một cái lỗ đen hay sao?

Khi tôi vẫn đang ngơ ngác, một tiếng nói lạnh như băng lập tức truyền tới:

- Là các người?

Đưa mắt nhìn, ở ngày chính giữa hành lang, nhiều thêm một thân hình, kẻ này chính là Hàn Đại Lương.


Có điều lúc này trên mặt Hàn Đại Lương, treo một nụ cười âm hiểm, đôi mắt phát ra sát ý.

- Sao nào? Không ngờ chứ gì?

Hạ Mạch cũng nhìn Hàn Đại Lương, lạnh giọng nói với ông ta.

- Xem ra các người không hề rời đi!

Giọng nói của ông ta càng thêm lạnh lẽo, xem ra biểu hiện lúc trước của ông ta, chỉ e đều là giả vờ để đuổi chúng tôi đi.

Hiện tại nhìn thấy tôi và Hạ Mạch lại quay lại, đương nhiên là kinh ngạc.

- Sớm đã phát hiện ông có gì đó không đúng, nhưng tôi cũng không ngờ rằng, thì ra người mười năm trước nuôi lệ quỷ này ở đây, lại chính là ông.

Hạ Mạch nhìn Hàn Đại Lương, gương mặt nhỏ nhắn không có bất kỳ cảm xúc gì.

Hàn Đại Lương cũng che giấu quá giỏi, nếu như không phải tôi và Hạ Mạch quay lại nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, chỉ sợ cũng không biết gì, hóa ra vị cao nhân mười năm trước mà hiệu trưởng Lục nói, chính là Hàn Đại Lương.

Mười năm trước ông ta không hề thu phục Chu Tư Mộng, mà trực tiếp bố trí trận pháp kỳ dị, nuôi quỷ hồn của Chu Tư Mộng ở dưới tòa ký túc, sau khi ngủ sâu mười năm, Chu Tư Mộng tỉnh lại, lại hóa thành một quỷ tu cường mạnh.



- Hừ, không biết tốt xấu, có lòng tốt năm lần bảy lượt muốn để chúng bay rời đi, mà chúng bay lại tự mình quay lại, có điều nếu đã quay lại, thì đừng nghĩ còn sống mà quay về.

Lúc này, Hàn Đại Lương hừ lạnh một tiếng, đôi mắt nham hiểm đó nhìn tôi và Hạ Mạch trân trân.

- Thứ súc sinh kia, ông mau thả Tiểu Đào ra, bằng không tôi sẽ liều mạng cùng đến chỗ chết với ông!

Đột nhiên, lại là một tiếng nói khàn khàn vang lên từ trong hành lang, trong tiếng nói, mang theo luồng khí lạnh lẽo thấu xương.

Tôi cũng nhìn thấy, thân hình Chu Tư Mộng xông ra từ trong phòng, một hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm Hàn Đại Lương.

Nói chính xác là, nhìn chằm chằm vào một cái túi vải trên người Hàn Đại Lương, thứ trong túi vải ấy đang không ngừng vùng vẫy, khiến cho cái túi bắt đầu phập phồng.

Nhìn thấy những điều ấy, tôi cũng hiểu ra, CHu Đào đã bị Hàn Đại Lương thu vào trong túi vải, không thể không nói ông ta quả là cao tay, Chu Đào chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng Chu Tư Mộng, cho nên ông ta đã lợi dụng điểm này để uy hiếp Chu Tư Mộng.

- Nghiệp chướng, ngươi dám không tôn kính bản tôn như thế à? có tin ngay bây giờ ta sẽ đánh tan quỷ hồn của em ngươi, để nó mãi mãi không được đầu thai không?

Đồng thời vào lúc này, tiếng nói u ám của Hàn Đại Lương lại vang lên, nghe giọng điệu hình như đã rất phẫn nộ.

Mà ngay sau khi ông ta nói xong, CHu Tư Mộng đang phát hỏa kia cũng nhún nhường hơn rất nhiều.

Rõ ràng, Chu Tư Mộng cũng sợ lời Hàn Đại Lương nói, có thể thấy, Chu Đào thực sự rất quan trọng.

- Tà đạo nhà ông, thủ đoạn quá tàn nhẫn, đã đem Chu Tư Mộng luyện thành lệ quỷ, không ngờ còn dùng máu của người cùng huyết thống để hiến tế, vì muốn quỷ vương mà ông luyện mau chóng thành công, quả nhiên là không từ mọi thủ đoạn!

Sau khi Hạ Mạch vừa nói xong, lập tức cả Chu Tư Mộng và Hàn Đại Lương đều ngây ra, Hàn Đại Lương kinh ngạc là bởi vì Hạ Mạch không ngờ lại đoán trúng thủ đoạn của ông ta.

Còn Chu Tư Mộng, là vì không ngờ rằng, bản thân tỉnh lại và sức mạnh, không ngờ lại là do máu của chính em trai mình hiến tế nên mới đạt được, mà những tội ác ghê rợn này, đương nhiên chính là của Hàn Đại Lương rồi.

- Súc sinh, tôi phải xé xác ông!

Sự thật này khiến Chu Tư Mộng cuối cùng cũng không khống chế nổi bản thân, trực tiếp xông tới chỗ Hàn Đại Lương, khí âm sát vô cùng nồng nặc quanh người lúc này không ngừng tăng thêm, phóng về phía Hàn Đại Lương.

Hàn Đại Lương hừ lạnh một tiếng, mặt mày lạnh lẽo như băng, một bàn tay đưa ra đập tới chỗ Chu Tư Mộng.

Bàn tay Hàn Đại Lương đưa lên, không ngờ tôi nhìn thấy trong lòng bàn tay của ông ta, phát ra một ánh hào quang màu bạc kim.

Ánh hào quang màu bạc kim ngưng tụ lại, hóa thành hình dáng của một bàn tay, chỉ có điều bàn tay này lơ lửng trong không trung, ngay lập tức nghênh đón làn khí âm sát khủng bố.



Ầm ầm...

Khi bàn tay màu bạc kim và khí âm sát đập vào nhau, một tiếng vang chói tai bỗng truyền ra khắp không trung.

Trên bàn tay màu bạc kim, khí thế khủng bố đang dần toát ra bên ngoài, những khí âm sát kia cũng lập tức tiêu tan trong không khí, cuối cùng tôi nhìn thấy một chút luồng sáng còn sót lại của lòng bàn tay màu bạc kim bỗng phóng thẳng tới chỗ Chu Tư Mộng.

Thân hình Chu Tư Mộng bị luồng công kích này đánh văng, những sự việc diễn ra trước mắt khiến tôi kinh ngạc ngơ ngác, chỉ duy nhất một chiêu, Chu Tư Mộng đã bị Hàn Đại Lương đánh lùi.

Ông ta vẫn luôn che giấu thực lực của mình sao? Lúc chiến đấu với Chu Tư Mộng, rõ ràng là không địch lại được, nhưng hiện tại thì sao? Hoàn toàn trái ngược với lúc trước, không phải Hàn Đại Lương, mà là bản thân Chu Tư Mộng.

Hàn Đại Lương này đã che giấu đi bao nhiêu thực lực? Lúc này tôi cảm thấy đến ngay cả Hạ Mạch bên cạnh, mặt mũi cũng cực kỳ nặng nề nhìn Hàn Đại Lương chằm chằm, bởi vì thực lực mà hiện tại ông ta thể hiện ra bên ngoài, chính xác là có chút khủng khiếp.

- Đây là? Kim Cương Chưởng? Ông ta tại sao còn biết cả tuyệt kỹ của phật môn?

Lúc này, Hạ Mạch bỗng kinh hô, mà tôi cũng đã chú ý đến, bốn từ quan trọng nhất trong câu nói của Hạ Mạch, tuyệt kỹ phật môn?

Kim Cương Chưởng? Đây hình như đúng thật là tuyệt kỹ của phật môn, Hàn Đại Lương thân là một người tu đạo, tại sao còn biết tuyệt kỹ của phật môn chứ?

- Hừ, thứ không biết tự lượng sức mình, đừng quên, thực lực của ngươi, đều là bản đạo cho người, ngươi ở trước mặt bản đạo, chẳng là gì cả.

Khi Chu Tư Mộng bị đánh lùi, Hàn Đại Lương hừ lạnh một tiếng, tiếng nói xem thường truyền ra từ trong miệng ông ta, đối diện với Chu Tư Mộng khủng bố như vậy, nhưng Hàn Đại Lương lại chẳng thèm để tâm.

Có điều lại nói, Hàn Đại Lương nói cũng không sai, tất cả thực lực trên người Chu Tư Mộng đều là Hàn Đại Lương cho ả, còn cả đại trận ở bên dưới tòa ký túc này nữa, mà đại trận này vừa hay chính là nguyên nhân giúp cho thực lực của Chu Tư Mộng trở lên mạnh như thế.

- Ông rốt cuộc là ai? Thân là người tu đạo, lại còn biết tuyệt kỹ của phật môn? Ông đây là muốn đi vào ma đạo?

Tiếng nói lạnh như băng của Hạ Mạch vang lên, lòng tôi ngây ra, nghe ý trong lời nói của cô ấy, trong này hình như còn tồn tại điều bí mật nào đó, có điều hiện tại không phải là thời cơ hỏi đáp, cho nên tôi chỉ có thể đem câu hỏi của mình ấn chặt vào trong lòng.

- Cô bé à, điều này không cần mày quan tâm, vốn dĩ đang lo lắng giết chúng mày, sẽ tròng ghẹo đến tông môn phía sau của hai đứa mày, một mình tao không thích tự tìm nhiều chuyện phiền phức như thế, cho nên chuẩn bị tìm cách đuổi chúng mày đi, nhưng không ngờ chúng mày lại tự mò tới, nếu đã vậy, đừng trách bản đạo ra tay độc ác.


Hàn Đại Lương xoay đầu, ánh mắt âm hiểm nhìn tôi và Hạ Mạch, nghe ý tứ của ông ta, lúc trước ông ta cố ý không muốn giết chúng tôi, thả chúng tôi đi?


Tiếp đó, chính vào lúc tiếng Hàn Đại Lương vừa dứt, Hạ Mạch bên cạnh khóe miệng đã nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh giá.


- Ha ha, tôi thấy có lẽ không hẳn vậy đâu? Nếu như tôi đoán không sai, tối hôm qua ông đã chuẩn bị ra tay rồi, dù sao thì hiện tại lệ quỷ này lúc nào cũng có thể trở thành quỷ vương, cứ thả đó không bắt lại, chỉ dễ xảy ra họa lớn.


- Chỉ có điều, là ông phát hiện ra một vài thứ mà thôi.

Advertisement
';
Advertisement