Nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Mễ Trần, tôi vội vàng lên tiếng, gặt hỏi anh ta:
- Sao lại không đơn giản?
Mễ Trần thở dài một tiếng, đôi mắt hơi híp lại, sau đó nhìn tôi nói:
- Vừa rồi lúc lão ta giữ lấy cổ tay cậu, tôi cảm nhận được luồng khí phát ra từ trên người lão, lão ấy còn mạnh hơn cả lão Bạch.
Tim tôi như bị bóp nghẹn, trong ấn tượng của tôi về lão Bạch, ông ấy đã rất mạnh rồi, nhưng tôi cũng không biết lão Bạch đang ở cảnh giới nào, tôi hỏi Mễ Trần, lão Bạch rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
Mễ Trần nhíu mày, nhìn tôi nói:
- Khoảng cách với tiên thiên chỉ còn một bước.
Tôi kinh ngạc, khoảng cách với tiên thiên chỉ còn một bước, vậy chẳng phải là nói đã đạt đến giai đoạn điên phong của trúc cơ rồi hay sao?
Sau đó, Mễ Trần lại nói với tôi, lão già ở đạo phường còn mạnh hơn cả lão Bạch, lẽ nào lão già kia đã đạt tới cảnh giới tiên thiên?
Nghĩ đến điểm này, hơi thở của tôi cũng trở lên có chút dồn dập, cảnh giới tiên thiên? Đây là cảnh giới mà hiện tại tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mà một kẻ mạnh như vậy, thế mà lại ngày ngày ngồi trong một đào phường cũ nát? Điều này khiến cho người khác có chút khó hiểu, thực ra tôi tò mò nhất không phải những điều này, mà là một vấn đề khác.
Lão già kỳ lạ ấy sau khi nhìn thấy dấu vết trên cổ tay tôi, không ngờ lại thất lễ đến vậy, chứng minh lão ta biết dấu vết trên tay tôi là thứ gì?
Mà tôi thì chẳng hiểu biết gì về dấu vết ấy, cho nên rất muốn đi hỏi lão ta, thứ trên cổ tay tôi rốt cuộc là gì.
Có điều tạm thời tôi vẫn đặt chuyện này sang một bên, bởi vì lão già kỳ lạ cũng đã nói, lúc nào rảnh rỗi có thể đến tìm lão ta.
Cho nên đợi lúc nào đã làm thân với lão ta được một thời gian, sau đó mới hỏi có lẽ cũng không muộn, bằng không bây giờ đột nhiên đi hỏi cũng chưa chắc đã có thu hoạch.
- Được rồi, tranh thủ thời gian hai ngày này, tôi dạy cậu vẽ bùa trước nhé!
Lúc này, tiếng Mễ Trần lại truyền tới, nghe vậy tôi vui mừng ra mặt, không còn chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa rồi, có điều sau đó, Mễ Trần lại ném cho tôi một quyển sách cổ, tôi nhìn một cái, bùa chú cơ bản.
Bên trên quyển sách này cũng có chú thích, đây đều là bùa vàng, thuộc về cấp thấp nhất, bùa chú cũng chia cấp bậc, mà cấp bậc thì được dùng màu sắc để phân biệt, bùa vàng là cấp thấp nhất, bên trên bùa vàng là bùa xám, trên nữa là bùa tím, đương nhiên bùa tím này cũng dựa vào sự đậm nhạt của màu sắc để phân biệt.
Màu sắc càng đậm, hiệu lực của lá bùa càng khủng bố, mà lúc này tôi cũng nhớ ra, lá bùa tam muội hỏa lúc trước lão Bạch dùng để thiêu thi, có màu tím rất nhạt.
Mà bên trên màu tím chính là màu bạc, trên nữa là màu bạc kim.
Nói đến là bùa màu xám, tôi nhìn thấy những lá bùa lão Bạch dùng để nhốt hồn phách của ông già Tôn hình như đều toàn là màu xám, nói như vậy, đến thời điểm hiện tai tôi đã gặp qua ba loại bùa, bùa vàng, bùa xám, còn cả bùa tím.
Mặc dù lá bùa tím của lão Bạch vẫn chưa phải là loại quá mạnh, nhưng ít nhất tôi cũng đã thấy qua, mà Mễ Trần cũng dặn tôi sau khi xem hiểu hết những chữ viết trong quyển sách này, thì hẵn đến tìm anh ta.
Tôi gật đầu, cầm đồ lên tay sau đó cũng trực tiếp trở về phòng mình, thời gian một đêm nay, tôi đều chăm chú nhìn những hình vẽ lá bùa ở trong quyển sách.
Ngày thứ hai, tôi đem theo đôi mắt thâm sì như gấu trúc đi ra khỏi phòng, đưa quyển sách trong tay cho Mễ Trần, nói tôi đã xem xong.
Mễ Trần cũng không phí lời, sau khi cất quyển sách đi, lập tức móc từ trong người ra một xấp giấy màu vàng, đây là loại giấy dùng để vẽ bùa.
Sau đó Mễ Trần bảo tôi lấy nghiêng mực và bút lông trên người ra, chính vào lúc tôi chuẩn bị bỏ chu sa ra ngoài, Mễ Trần bỗng xua xua tay.
- Thôi được rồi, cậu đấy, đừng có mà lãng phí vật quý giá, thứ đó khi chưa đến lúc quan trọng, đừng đem ra vẽ bùa, dùng rồi sẽ không còn nữa, trừ phi là thứ gì khó khăn quá mới nên bỏ ra dùng, bằng không thì đừng lấy chu sa thượng đẳng để vẽ.
Nói xong, Mễ Trần tự cống hiến chu sa của bản thân, nói bây giờ tôi mới tập vẽ bùa, nhất định phải mất một thời gian, bảo tôi bắt đầu vẽ từ bùa liệt hỏa cơ bản nhất.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó nhấc cây bút lông bên cạnh lên.
- Tập trung tư tưởng, dẫn khí vào bút, ngưng tụ vào trong chu sa, dùng phù văn khóa chặn lên trên giấy vàng.
Lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng của Mễ Trần, mà tôi cũng vội vàng làm theo lời anh ta nói, linh khí trong khí hải bắt đầu di chuyển, truyền về phía cổ tay đang cầm bút lông.
Sau khi linh khí tiến vào trong cây bút lông, tôi đặt đầu bút vào trong nghiêng mực đã chuẩn bị xong chu sa, sau đó bắt đầu hạ đầu bút xuống tờ giấy vàng trên mặt bàn.
Vẽ bùa, nhất định phải vẽ một mạch, giữa lúc ấy bút lông không được rời khỏi bùa giấy quá nửa tấc, càng không được dừng lại, bằng không, linh khí ở giữa sẽ đứt đoạn, sau khi bị đứt, lá bùa này cũng hoàn toàn hỏng.
Cổ tay tôi không ngừng dao động, đại khái cũng phác thảo ra một phù văn kỳ lạ, khi tôi đã vẽ được một phần ba lá bùa liệt hỏa, bỗng cổ tay tôi run một cái.
Sau đó, chu sa nhòe ra bên trên giấy vàng, thất bại rồi.
Mới tiến hành được một phần ba, lần đầu vẽ bùa đã thất bại như thế này, nhìn thấy tôi thất bại, Mễ Trần cũng vỗ lên bả vai tôi, bảo tôi không cần buồn, bởi vì thứ này không được vội vã.
Tôi gật đầu, sau đó Mễ Trần bảo tôi tiếp tục luyện tập, nhìn thấy anh ta ra khỏi phòng, tôi hít sâu một hơi, bắt đầu tiếp tục luyện vẽ.
Mãi cho đến tận tối, tôi mới đặt bút xuống, nhưng tôi vẫn chưa vẽ thành công lá bùa liệt hỏa nào, buổi sáng sớm ngày thứ hai, tôi bị tiếng gõ cửa dồn dập của Mễ Trần gọi tỉnh.
Tôi vội vàng ra mở cửa, hỏi Mễ Trần làm gì thế? Mễ Trần nói với tôi, cục số chín có nhiệm vụ ở một nơi khác, bảo anh ta mau đến viện trợ, cho nên phải tạm thời rời khỏi nơi đây, khi nào quay lại sẽ liên lạc với tôi.
Tôi gật đầu, hỏi anh ta có cần tôi đi theo hay không, Mễ Trần lắc đầu nói không cần, chuyện của cục số chín tôi không thuận tiện tham gia vào quá nhiều, sau đó Mễ Trần đưa cho tôi một xấp giấy vàng cùng với ít chu sa, bảo tôi dùng để tiếp tục luyện vẽ bùa.
Vừa mới sáng sớm, Mễ Trần đã trực tiếp rời đi, mà tôi cũng trả phòng ngay trong ngày, sau đó bắt xe đi đến cổng trường đại học Qúy Châu.
Tôi đến để tìm thuê nhà, thuê một căn nhà, mới thuận lợi cho kế hoạch lâu dài về sau, mà nơi này cũng rất gần với trường học của tôi, đến lúc đó cũng thuận tiện cho việc đi học.
Tôi đi lòng vòng xung quanh một lúc, bởi vì vẫn chưa khai giảng, cho nên quảng cáo cho thuê nhà cũng không quá nhiều, tôi gọi rất nhiều cuộc điện thoại, đều nói đã hết phòng.
Khi tôi nhìn thấy một tờ quảng cáo, lông mày bỗng nhíu lại, "cho thuê nhà, chỉ đàn ông!"
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, bên trên còn có một hàng số điện thoại, tôi bèn trực tiếp lấy điện thoại ra quay số, sau đó, khi điện thoại đã kết nối, tôi lại hơi ngây người, bởi vì giọng nói ở trong điện thoại, không ngờ lại là của phụ nữ.
- a lô, ai thế?
Giọng nói này có phần biếng nhác, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, tôi vội vàng nói muốn thuê phòng, hỏi chỗ bọn họ còn phòng hay không?
Không ngờ khi tôi vừa nói xong, giọng nói kia bỗng dưng thay đổi.
- Có có, muốn thuê phòng như thế nào đều có hết, anh đẹp trai đang ở đâu thế? Lúc nào cũng có thể tới xem phòng.
Nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong điện thoại, lập tức cả người tôi ngây ngẩn, bởi vì giọng nói này.. nói thế nào nhỉ? Lúc học cấp ba vẫn hay nghe một câu nói, nói gì mà giọng nói của Lâm Chí Linh có thể khiến cho đàn ông lên đỉnh ( nghĩa gốc đúng là như vậy đó chứ không phải mình dịch bậy bạ linh tinh đâu) , giọng nói trong điện thoại, chắc chỉ có thể dùng câu nói này để hình dung.
Đương nhiên rồi, chứ không phải tôi như thế thật đâu, chỉ đơn giản là hình dung một chút, tôi vội vàng hỏi cô ta nhà ở chỗ nào?
Cô ta nói địa chỉ cho tôi, hình như cũng không xa chỗ này lắm, tôi đi tìm theo địa chỉ, là một căn nhà năm tầng có cầu thang bộ, có lẽ ngôi nhà này đã được sửa lại để cho thuê, những ngôi nhà thế này rất hay nhìn thấy gần trường đại học.
Thật ra người đi thuê phòng không hề ít, nhất là đôi tình nhân, cho nên những người sống gần trường đại học, từ sớm đã sửa sang lại nhà, sau đó đem cho thuê.
- Tòa bốn, số 33, chính là ở đây.
Tôi tìm được vị trí, sau khi ấn chuông cửa, cửa điện tử cũng tự động mở ra, bên trong truyền ra một giọng nói giống trong điện thoại:
- Vào đi, trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
Tôi cũng lập tức nhấc chân tiến vào trong, nói thực, chỗ này cũng chẳng ra sao, nơi này ánh sáng mặt trời cũng không chiếu vào được, cho nên khi tôi đi vào trong, cảm thấy lành lạnh.
Có điều phòng thì chắc đều là mới, tôi cứ đi xem phòng trước đã rồi nói, lúc tôi bước lên cầu thang, theo bản năng ngẩng đầu lên trên, sau đó chính vào lúc vừa mới ngẩng đầu, tôi lập tức cúi đầu xuống.
Trong lòng chửi thề một câu: mẹ kiếp!