10 Chúng Ta Sẽ Luôn Tốt Đẹp Như Thế Này
Tôi chớp mắt, vẫn còn mơ hồ.
Anh khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi, nói: “Đồ không có lương tâm, lần trước em suýt bị người ta bắt nạt, anh là người đã cứu em, khi đó em cũng bôi thuốc cho anh giống như bây giờ…”
Nghe vậy, tôi sững người.
Tôi nhớ lại rồi.
Năm lớp 12, Hà Thành An trốn học để ra ngoài chơi bóng rổ với mấy người lạ. Kết thúc, anh gọi tôi mang cặp sách đến chỗ đó tìm anh.
Trên đường qua một con ngõ vắng, tôi bị một đám thanh niên tóc vàng chặn lại. Chúng bắt tôi đưa hết tiền trong người.
Vì quá sợ hãi, tôi đành đưa toàn bộ tiền cho chúng. Nhưng bọn chúng vẫn không vừa ý, nảy sinh ý định xấu, kéo tôi vào sâu hơn trong ngõ hẻm.
Tôi sợ hãi đến mức hét lên.
Đúng lúc đó, một nam sinh xuất hiện và cứu tôi.
Vì biết ơn, tôi đã mua thuốc sát trùng để giúp anh xử lý vết thương.
Nhưng khi ấy, Hà Thành An đến.
Anh gọi tên tôi, và tôi quên mất việc hỏi tên người đã cứu mình.
Nhìn biểu cảm của tôi, Lục Cảnh Châu biết rằng tôi đã nhớ ra.
“Nhớ ra rồi à?”
Tôi gật đầu một cách khó khăn, sau đó cúi đầu nói nhỏ: “Xin lỗi anh, em không cố ý quên chuyện đó.”
Thực lòng tôi luôn biết ơn người đã giúp mình ngày hôm đó, chỉ là thời gian trôi qua, hình ảnh về người đó trong ký ức của tôi đã trở nên mờ nhạt.
“Em còn nhớ được thì cũng không đến nỗi ngốc.” Anh cười nhẹ, khẽ véo má tôi.
Không hiểu vì sao, trái tim tôi lại đập nhanh hơn, có chút không dám nhìn vào mắt anh.
“Lục Cảnh Châu, anh lấy em là vì chuyện đó à?”
Khi hỏi câu này, tôi cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
“Không phải.”
Nhận được câu trả lời, tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng: “Ồ…”
Ngay giây tiếp theo, anh vòng tay ôm tôi vào lòng, tai tôi áp sát vào n.g.ự.c anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh.
“Anh đã nói rồi, vì muốn cưới em nên anh đã làm vậy. Lúc đến cầu hôn, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị em từ chối, chỉ là câu trả lời của em lại nằm ngoài dự đoán của anh.”
Giọng anh khàn khàn, có chút run rẩy, làm tôi nghe mà đỏ mặt.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng mình cũng đến tuổi phải lấy chồng, nên cưới ai cũng như nhau thôi.
Nhưng khi nghe những lời của anh, tôi chợt nhận ra, thực ra có một sự khác biệt rất lớn.
Tôi nghĩ rằng, được kết hôn với một người làm mình rung động, đó là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này.
“Lục Cảnh Châu, có phải anh thích em không?”
“Không rõ lắm à? Vậy sau này anh sẽ cố gắng thể hiện rõ hơn.”
Không nhịn được, tôi bật cười trước câu nói đùa của anh, nhớ lại dáng vẻ anh lúc đánh người vừa rồi, lại nghĩ đến những gì tôi đã nói với mẹ hồi chiều.
Tôi mới nhận ra rằng mình đã hiểu sai về anh.
Anh không phải là kiểu người luôn bình thản như capybara, mà chỉ là anh giỏi kiềm chế cảm xúc của mình.
Nghĩ đến đây, tôi hỏi: “Có phải anh đã muốn đánh Hà Thành An từ lâu rồi không?”
Anh thản nhiên đáp: “Từ lần đầu gặp anh ta, anh đã muốn làm vậy rồi.”
Ánh mắt của Lục Cảnh Châu chậm rãi tối lại, anh xoay người, ôm lấy tôi.
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi như một cánh chuồn chuồn đậu nước, nói khẽ: “Nhưng cũng may là anh ta ngốc nghếch, tự đẩy em vào vòng tay của anh.”
Nụ hôn của anh rất nhẹ, nhưng lại giống như ngọn lửa, khiến nhịp thở của tôi cũng nóng bỏng theo.
Ngăn lại cảm xúc mãnh liệt, anh khẽ hỏi, giọng khàn đi: “Nam Nam, được không?”
Tôi không trả lời, chỉ ôm chặt anh và nhắm mắt lại.
Đêm ấy, gió mưa hòa quyện, tình cảm trỗi dậy, có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi.
Giây phút trước khi thiếp đi, tôi dường như nghe thấy tiếng anh thì thầm: “Cuối cùng, anh cũng không cần phải lén nhìn em nữa… Nam Nam, em là của anh rồi.”
Một thời gian dài trôi qua mà tôi không nghe tin gì về Hà Thành An.
Sau đó, tôi mới biết rằng sau hôm ấy, khi anh bị đưa về nhà, Lục Cảnh Châu đã đến tận nơi khéo léo nhắc nhở bố mẹ anh ta.
Nhà họ Hà tuy lớn mạnh nhưng vẫn không thể đối đầu với dòng họ lâu đời như nhà họ Lục, nên không dám phản kháng.
Vì thế, Hà Thành An bị gia đình giam lại.
Nhưng càng nghĩ, anh ta càng đổ lỗi cho Phùng Doanh, cho rằng nếu không phải vì giúp cô ấy, anh ta sẽ không mất tôi.
Anh ta lén trốn ra ngoài, tìm đến Phùng Doanh đòi ly hôn.
Phùng Doanh không đồng ý, cô không muốn mất đi hạnh phúc đã nắm trong tay.
Cô cố ý chuốc thuốc cho Hà Thành An và thành công mang thai.
Nghĩ rằng giờ đã yên vị với vai trò bà Hà, cô không ngờ rằng khi biết chuyện, Hà Thành An đã ép cô đến bệnh viện làm thủ thuật.
Vì vậy, cô mất đứa bé, cơ thể tổn thương đến mức không thể làm mẹ nữa.
Khi biết tin này, Phùng Doanh phát điên, cô dùng d.a.o đ.â.m Hà Thành An, những ba mươi nhát chí mạng.
Chỉ trong vài phút, anh ta qua đời.
Khi tỉnh táo lại, Phùng Doanh nhận ra cuộc đời mình đã hoàn toàn sụp đổ, trong cơn tuyệt vọng, cô đã nhảy xuống từ mái của bệnh viện.
Và khi tôi biết được chuyện này, tôi và Lục Cảnh Châu đã lên máy bay đến Maldives để hưởng tuần trăng mật.
Tôi đặt điện thoại xuống, tựa đầu lên vai anh, nghịch chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh, nhẹ nhàng nói: “Lục Cảnh Châu, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế này nhé.”
“Nhất định rồi.”
Chúng tôi còn cả một chặng đường dài phía trước, tình yêu của chúng tôi sẽ cứ thế kéo dài mãi mãi.
(Hết)