Đến tận khoảng 11 giờ đêm, Tiêu Tuyết lái xe đưa Cố Uyên về.
Cố Uyên khóa từ bên trong cửa biệt thự, sau đó lên lầu nghỉ ngơi.
Tô Ngọc Kỳ lúc tối có uống chút rượu, tài xế lái xe đưa anh về Gấm Nhu, lúc đi qua biệt thự Ngân Phong, người đàn ông nhìn ra ngoài của sổ: “Đến biệt thự Ngân Phong.”
“Rõ.”
Hai phút sau, xe dừng lại trước của biệt thự Ngân Phong.
Tô Ngọc Kỳ xuống xe, lấy chìa khóa ra muốn mở cửa, chuyển động một chút, không có mở ra, anh hơi nhếch mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng.
Anh rõ ràng là gặp quỷ, vậy mà lại đến nơi này, quay người lên xe: “Đi.”
“Rõ.” Tài xế cũng không dám nhiều lời.
Cố Uyên ngủ đánh một giấc ngon lành, buổi sáng ngày thứ hai thức dậy, cả người đều thoải mái, hôm nay cô hẹn Sở Vận, lúc gọi điện cho Sở Vận.
Sở Vận đang ở đoàn quay.
Cố Uyên gọi taxi đến trường quay.
Bộ phim âm mưu cung đấu
Bộ phim này được đầu tư rất lớn, sức tuyên truyền rất rộng.
Đến mấy mĩ phẩm trong siêu thị, đều dán quảng cáo vàng.
Một trợ lí trang điểm mang tấm thẻ nhân viên đi đến trước mặt Cố Uyên: “Là cô Lưu phải không, chị Vận bảo em đến đợi chị.”
Nói với bảo vệ canh cổng một tiếng, nhân viên công tác dẫn Cố Uyên vào.
Trường quay, Sở Vận nhìn cảnh trong máy giám sát: “Tôi cảm thấy, cảm xúc của Như Phi còn có thể kích động thêm một chút, cô ta muốn tính kế Yến quý nhân, ngược lại bị Yến quý nhân nhìn ra, bị hoàng thượng trừng phạt, không thể nào bình tĩnh như vậy được.
Sở Vận cảm thấy bản thân nói chuyện đủ uyển chuyển rồi.
Kĩ năng diễn xuất của ‘Như phi’ này, rõ ràng là không dám nịnh nọt, học thuộc ít nhất cũng phải có chút biểu cảm.
Có điều, dù sao cũng là người bên đầu tư tiến cử, cô mặc dù là biên kịch, nhưng lời nói không có trọng lượng.
Đạo diễn Quách sờ cằm, dường như muốn cho qua cho xong, nhưng vì kĩ năng diễn thực sự khiến người khác xấu hổ, không thể không nhíu mi: “Cắt!”
Đóng vai nữ số hai Như Phi trong phim là tiểu hoa đán mới nổi An Thư Kỳ, An Thư Kỳ đi qua, uốn éo giọng: “Đạo diễn, tôi cảm thấy cảm xúc vừa rồi tôi xử lí rất tốt, chỉ tại khuôn mặt ủy khuất của Hân Hân, khiến tôi không thể phát huy kĩ năng diễn thực sự.
Hân Hân là diễn viên nữ phụ số bốn trong phim, diễn vai ‘ Yến quý nhân’.
‘Yến quý nhân’ và ‘Như phi’ từ nhỏ coi nhau như chị em, sau khi cùng nhập cung, ‘Yến quý nhân’ bản tình trầm lắng, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hơn nữa không thích tranh sủng, thường xuyên theo hầu bên cạnh Trần thái phi ăn chay lễ phật.
Nhưng ‘Yến quý phi’ phong thái xuất sắc, thân hình thướt tha, giỏi múa Thủy Tụ Vũ, lúc sinh thần của Trần thái phi dâng điệu múa Thủy Tụ Vũ được khiến long nhan vui, được thánh thượng sủng hạnh, phong quang vô hạn.
‘Như phi’ ghen ghét, âm mưu hãm hại ‘Yến quý phi’ chị em từ nhỏ ngược lại bị ‘Yến quý phi’ lợi dụng đánh trả lại.
Mà đoạn này chính là cảnh ‘Như phi’ hãm hạ không thành ngược lại bị tính kế, đang vô cùng tức giận, bản tính đố kị bạo lộ nhưng diễn xuất của An Thư Kỳ này rõ ràng là…..
Khiến người ta lo lắng
Hơn nữa Sở Vận đối với bản kịch của mình, khá xem trọng, lúc đó cô đã có nhân tuyển vị trí nữ số hai, bất đắc dĩ An Thư Kỳ lại là người bên đầu tư đưa vào.
An Thư Kỳ nhíu mi: “Đạo diễn, tôi cảm thấy phần diễn này sắp xếp không đúng, tôi bị ‘Yến quý nhân’ hãm hại, cô ta là chị em tốt nhất của tôi, nội tâm uất hận, tôi nên ở trước mặt tát cô ta một cái, hơn nữa vẻ mặt vô cảm cô ta diễn, nên đối mới tôi thêm một chút hổ thẹn mới đúng.”
Nhân viên công tác hiện trường thấy cũng không lạ, An Thư Kỳ này là lai lịch lớn, dựa vào bên đầu tư vào phim, phần diễn gần như bình đẳng với nữ chính, trong đoàn làm phim cũng là nhân vật lớn, tính khí cũng lớn.
Hân Hân diễn vai ‘Yến quý nhân’ chỉ yên tĩnh dặm lại phấn, đối với sự khắt khe của An Thư Kỳ, cũng không thèm để ý.
Sở Vận cười lạnh, nhàn nhạt mở miệng: “Đạo diễn Quách, ông cũng biết thói quen của tôi.”
Thứ cô viết ra, không phải không thể thay đổi, nhưng không thể thay đổi bừa!
Đạo diễn Quách nhíu mi, nhìn An Thư Kỳ: “Được rồi được rồi, nghỉ ngơi một chút, cô đi nắm bắt tốt cảm xúc, đợi chút quay lại.”
Sở Vận vừa ra khỏi khu quay phim, trợ lí đi qua: “Chị Vận, bạn chị đến rồi, em để chị ấy đợi chị ở phòng nghỉ.”
Sở Vận nhấc tay nhìn thời gian, hôm nay cũng đuổi kịp thời gian, bên An Thư Kỳ cứ bị NG mãi, cô gọi cho Cố Uyên một cuộc: “Thanh Vũ, cậu đợi tớ một lát, tớ bên này có chút phiền phức, đợi lát qua tìm cậu.”
Cố Uyên ngồi trong phòng nghỉ, cô tiện tay lật tạp chí đọc, phòng nghỉ ngơi rất lớn, không ít minh tinh nghệ sĩ cũng ở đây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, phát ra tiếng ‘rầm’ một cái.
“Cô không có mắt à, còn phải để tôi tự mở cửa sao?” Còn chưa nhìn thấy người, liền nghe thấy tiếng hung hăng phách lối.
Phòng nghỉ ngơi thông thẳng với phòng hóa trang.
Trong phòng nghỉ không ít người, trong chốc lát có người ngẩng đầu lên, nói một câu: “Lại là An Thư Kỳ đó.”
“Được rồi, nhỏ giọng thôi, cô ta vào rồi.”
Trong phòng nghỉ không ít người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhìn tạp chí chơi điện thoại hoặc là xem kịch bản ngày mai, chẳng ai để ý đến An Thư Kỳ bước vào.
Cố Uyên mắt cũng không thèm liếc.
An Thư Kỳ bước vào phòng hóa trang, tiếng bàn tán bên cạnh to dần: “Cô không có thấy, cái vẻ cô ta vừa mới diễn đâu, diễn xuất tệ như vậy còn làm nữ số hai?”
“Đúng vậy, tất cả phần diễn của cô ta, nếu không lộ mặt thì toàn bộ đều là thế thân.”
“Còn không phải bên đầu tư nhét vào sao?”
Xung quanh truyền đến tiếng khinh bỉ.
Cố Uyên nhấc tay nhìn đồng hồ.
“Thanh Vũ.” Sở Vận bước vào.
Các diễn viên lần lượt chào hỏi với Sở Vận, dù sao Sở Vận cũng là biên kịch của bộ phim này.
Sở Vận cười gật đầu, đến bên cạnh Cố Uyên: “Đi theo tớ.”
Sở Vận là phòng nghỉ riêng: “Tiểu Trương sao lại đưa cậu đến phòng nghỉ đó chứ, ở đó đông người, lại phức tạp.”
“Không sao.” Cố Uyên người xuống sofa, cầm cốc nước, cô uống một hớp, nhớ đến chuyện phiền phức ở trường quay Sở Vận nói lúc trước: “Đều giải quyết xong rồi sao?”
Sở Vận ngồi lên sofa, vận động cái vai đau nhức: “Cậu không biết đâu, tớ từ trước đến này chưa từng gặp qua diễn xuất tệ như vậy, còn muốn thay đổi kịch bản của tớ, đem nữ số hai ngang ngược thích dùng tâm kế thành người qua đường mặt liền không cảm xúc không nói, phô trương rất loại, đủ loại NG, hôm nay nếu không phải cô ta, tớ đã sớm xong từ một tiếng trước, chậm trễ đến tận bây giờ vẫn NG liên tiếp, đoạn quay này mấy diễn viên đều phải theo cô ta, ngày mai vẫn còn phải tiếp tục.
Cố Uyến nhớ lại nữ nghệ sĩ tên An Thư Kỳ ở phòng nghỉ ngơi, nghiêng đầu: “An Thư Kỳ hả?”
“Sao cậu biết.”
“Tớ ở phòng nghỉ ngơi nghe thấy người ta thảo luận.”
“Tớ phải đem An Thư Kỳ này cho vào danh sách đen, sau này chỉ cần tớ tham gia tổ kịch bản, tuyệt đối sẽ không có cô ta.” Sở Vận đỡ trán, khuôn mặt tinh tế oán thán.
“Trước đây tớ từng nghe tin đồn rằng Tiểu Tuyết là người diễn vai nữ số một của bộ kịch này.” Cố Uyên nhớ tới bát quái mà cô nhìn thấy, dù sao thì trên FB đều nói Sở Vận và Tiêu Tuyết là bạn tốt, một người là ảnh hậu, một người là biên kịch nổi danh. Fan hâm mộ đều hy vọng có cơ hội hợp tác, mà trước khi《Phong hoa thiên hạ》bắt đầu quay, vẫn luôn có tin rằng rằng Tiêu Tuyết sẽ tham gia.
Cô ấy mới không diễn đâu, những tin này đều do nhà sản xuất tung ra, mục đích là để thu hút fan. Dù sao thì khi rất nhiều người mong đợi Tiểu Tuyết nhận diễn bộ phim này, khi đó độ chấp nhận của Tiểu Tuyết sẽ cao, nhưng mà bên làm phim lại không hiểu Tiểu Tuyết lắm.”
Sở Vận vừa nói, vừa lấy đồ ăn vặt từ trong ngăn kéo phía dưới bàn uống trà nhỏ đưa cho Cố Uyên.
“Tiểu Tuyết mới không nhận diễn những kịch bản do tớ biên kịch, cô ấy nói tớ…, cô ấy nói nếu như vai chính là “Đức phi”, nhất định phải tát Gia Hằng đế hai bạt tai, sau đó hạ độc hắn, nhanh chóng tiễn thứ đàn ông cặn bã có hậu cung ba ngàn này xuống địa ngục, sau đó bản thân sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế thống nhất hoàng quyền, thực thi chế độ quốc gia nữ quyền một vợ mười chồng…”
“. . .” Cố Uyên im lặng một hồi, bả vai run lên, bật cười.
Sở Vận lắc đầu, vuốt tay, tựa hồ không biết làm sao:”Cậu cũng cảm thấy buồn cười đúng không? Được rồi, chúng ta nói chuyện chính nào. Hôm nay tìm cậu đến đây, là vì tớ không thể phân thân được nữa. Tớ có một cô bạn, cô ấy sắp kết hôn rồi, muốn thiết kế váy cưới, hay là cậu giúp cô ấy đi…”
Cố Uyên hơi do dự, váy cưới là bộ đồ đẹp nhất của cuộc đời một người phụ nữ: “Váy cưới à, hay là để bạn cậu tìm một nhà thiết kế có tiếng đi, tớ sợ…” Cô sợ thiết kế của mình không đủ, dù sao đây cũng là việc lớn.
“Sợ gì chứ? Tớ xem qua bản thảo thiết kế của cậu rồi, tớ cảm thấy rất được mà. Thù lao lần này rất ổn, tuy cậu là mợ Tô, đối với cậu mà nói thì chẳng là gì, nhưng mà làm chuyện mình thích, đó là vô giá.”
“Cậu nói đúng, chuyện mình thích, là vô giá.”
“Vậy là cậu đồng ý rồi nhé, tớ đưa số điện thoại của bạn tớ cho cậu.”
Chiều ngày thứ hai, Cố Uyên đi tới nhà họ Tô một chuyến, cô mang đến một ít bánh ngọt không đường tự làm, ngồi nói chuyện cùng bà Tô một hồi, lúc đi khỏi nhà họ Tô đã hơn bốn giờ chiều.
Còn có thời gian.
Cố Uyên gọi điện tới số điện thoại thứ nhất mà hôm qua Sở Vận cho cô, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái trẻ, mang theo một chút khẩu âm của người phương Nam: “Cô đến đường Hồng Hà ở khu Tây Thành nhé, ở chỗ ngoặt có một tiệm sách.”
Nắng chiều rơi xuống.
Cố Uyên xuống xe, nhìn tiệm sách trước mắt, cô đẩy cửa đi vào, ấm áp bao vây lấy cô, đập vào mắt là một không gian được trang trí theo lối cổ xưa nhã nhặn, trên tường treo những bức tranh chữ thuỷ mặc.
Toàn bộ kệ sách đều làm bằng gỗ, chạm trổ hoa văn.
Có không ít người mua sách ở đây.
Một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa đi tới, nhìn chắc chưa quá mười tám mười chín tuổi, trước ngực đeo thẻ công tác, mang giọng miền Nam: “Xin hỏi cô muốn mua sách gì?”
“Tôi tìm Mộc Như Phương.”
“À, cô là cô Lưu phải không? Chị Như Phương đang ở trên lầu sửa sang lại kệ sách, để tôi dẫn cô lên.”
Lầu hai, mở cửa ra, lại là một mảnh trời mới. Khác với lầu một là một mảnh kệ sách quý, ở lầu hai, kệ sách được làm theo kiểu thang lầu xoắn ốc, một cô gái khoác chiếc áo choàng màu đen đứng trên thang, đang phân loại sách.
“Chị Như Phương, cô Lưu đến rồi.”
Mộc Như Phương quay đầu lại, nhìn Cố Uyên.
Nhìn Mộc Như Phương, Cố Uyên hơi bất ngờ.
Mộc Như Phương có một gương mặt rất khuynh thành, không giống với sự xinh đẹp cao điệu của Tiểu Tuyết, cái đẹp của Mộc Như Phương, là từ trong xương toát ra ngoài, một nụ cười đều mang theo mị lực điên đảo chúng sinh.
Nếu ở cổ đại, đây nhất định là cô gái làm cho thiên hạ đảo lộn.
Cố Uyên là phụ nữ, còn cảm thấy xinh đẹp, nếu là đàn ông, nhất định là nhìn đến ngây dại.
Mộc Như Phương cười một tiếng, từ từ đi xuống thang, cô gái trẻ qua đỡ cô ta:”Chị Như Phương, dưới lầu còn có học sinh đến mua sách, em đi xuống trước nhé.”
Mộc Như Phương gật đầu, cô chỉ tay về phía một bàn đọc sách ở bên cửa sổ.
Cố Uyên biết ý cô, đi tới ngồi xuống.
Cô quan sát, lúc này mới chú ý tới, trên lầu hai ngoại trừ có kệ sách xoay tròn, còn có rất nhiều đồ điện gia dụng, gần cửa sổ đặt một chiếc giường, trên bệ cửa sổ để mấy con búp bê.
Trang trí nhà cửa.
Cố Uyên lập tức biết, hẳn là thỉnh thoảng Mộc Như Phương cũng sẽ ở đây, mà những cuốn sách được đặt ở giá sách xoay trên cầu thang đều là sách của Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương làm hai cốc trà sữa bưng tới, đặt trước mặt Cố Uyên, ý bảo Cố Uyên chọn một cốc.
Trên cốc thuỷ tinh có đánh dấu, một cốc là vị “khoai môn”.
Một cốc khác là “táo đỏ”.
Cố Uyên chọn cốc vị “táo đỏ”, uống một hớp, mùi hương của sữa rất nồng, không giống như những loại trà sữa bên ngoài ở các quán trà sữa, cô nói: “Uống rất ngon.”
Mi mắt của Mộc Như Phương cong lên, cô lấy bút máy và cuốn sổ từ trong ngăn kéo ra, viết xuống một hàng chữ: “Nếu cô thích uống, tôi có thể dạy cô làm.”
Chữ viết rất tinh tế.
Hơn nữa loại tinh tế này không giống với kiểu chữ của học sinh nữ, Mộc Như Phương hẳn là thường xuyên luyện viết bằng bút lông, thế nên mới viết ra kiểu chữ ngay ngắn hào phóng.
Mang theo độ mạnh yếu.
Mà Cố Uyên cũng ý thức được, Mộc Như Phương…
Không biết nói chuyện.
Mộc Như Phương cười một tiếng, cô ta đưa tay khoa tay múa chân một cái, chỉ vào cổ mình, khoát tay một cái.
Vận mệnh trên người Mộc Như Phương rất công bằng, Mộc Như Phương có một gương mặt làm cho tất cả phái nữ cũng phải ghen tị, nhưng vận mệnh trêu đùa cô ta, lấy đi giọng nói của cô.
Nhưng mà vận mệnh làm vậy, thật sự quá vô tình.
“Không biết ngày cưới của cô Mộc là ngày nào? Cô có yêu cầu gì với bộ váy cưới không?” Cố Uyên lấy sổ ra, chuẩn bị ghi chép lại.
Mộc Như Phương suy nghĩ một chút, cầm bút máy viết lên giấy: “Ba tháng sau, đơn giản một chút, tôi không thích có ngọc trai trang trí.”
Cố Uyên gật đầu, cái này cũng giống với suy nghĩ của cô, cô cũng cảm thấy ngọc trai hơi tầm thường.
Sắc trời dần tối.
Mặt trời lặn, hoàng hôn.
Bầu trời mùa đông lộ ra từng tia lạnh lẽo hoà với màu xanh trời u ám, ngay cả hoàng hôn cũng nhuốm một màu xám tro nhàn nhạt.
Cố Uyên đứng bên kệ sách xoay tròn, đưa tay cầm một cuốn sách.
Là cuốn 《Ghi chép đi qua 1039 cây bụi gai 》 của nhà viết tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng MS Biệt Giang.
Lúc cô học đại học, rất thích sách của anh ta.
Lúc ấy cô rất thích loại sách trinh thám này, nên cơ hồ có thời gian là lập tức đi thư viện.
Mộc Như Phương đi tới: “Cô cũng thích sách của anh ấy sao? Tôi cảm thấy đây là cuốn sách hay nhất mà anh ấy viết, thật sự hay hơn rất nhiều so với những cuốn tuy có sự hài hước giữ chân độc giả nhưng kết cục lại rất qua loa. Tôi thích cuốn này ngay từ chương đầu tiên.” Cô ta viết rất nhanh, tựa hồ muốn biểu đạt nội tâm của mình, chữ viết tuy ẩu nhưng vẫn đẹp, “Phong cách tự thuật của anh ta rất khác lạ.”