Cố Uyên lạnh nhạt nhìn Tô Ngọc Kỳ đang nắm cổ Tiểu Ngũ, trong lòng có chút lo lắng, cô sợ Tô Ngọc Kỳ không vui.
Sao anh ấy đột nhiên lại tới đây.
Tô Ngọc Kỳ dường như. . . Sẽ không tới nơi này. .
” Không phải cố ý sao?” Giọng anh dừng lại một chút nhìn Cố Uyên: “Con chó nhỏ này thế nào cắn tôi nhiều lần như vậy, cô nhìn ống quần tôi xem, có phải lại bị hỏng rồi hay không.”
Cố Uyên xoay người sờ ống quần anh, trông thấy trên quần đều bị cắn thủng vài lỗ, cô cắn môi ỉu xìu: “Xin lỗi ngài Tô.”
Thím Trương có chút lo lắng, con chó nhỏ này cắn ai cũng được thế mà hết lần này đến lần khác lại cắn ngài Tô, mặc dù cắn rất nhẹ chỉ cắn hỏng quần thôi, nhưng khi nhìn ánh măt lạnh lùng của ông chủ, thím Trương trong lòng cũng bồn chồn không yên.
“Cậu chủ, Tiểu Ngũ cũng không phải cố ý, con chó nhỏ này mới nuôi vài ngày nên vô cùng nghịch ngợm.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn con chó nhỏ trong tay, mới lớn chừng hai tháng, cầm cũng không nặng, lông tơ màu vàng nhạt, ánh mắt đen kịt giống như có chút sợ hãi kêu rên ‘ư ử’
Con chó nhỏ này rất ghét mình thì phải.
Anh buông tay thả nhẹ Tiểu ngũ xuống đất, Tiểu Ngũ nhanh như chớp chạy đến bên chân Cố Uyên, khi thấy động tác của Tô Ngọc Kỳ, Cố Uyên thở phào nhẹ nhõm lại vội vàng ôm Tiểu Ngũ vào trong ngực mình sau đó lui lại một bước.
Thò tay đầu vỗ Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ đang ‘ ư ư ‘ lập tức yên tĩnh lại rồi cọ vào ngực Cố Uyên , Cô sợ nó náo loạn khiến cho Tô Ngọc Kỳ bắt lại.
Ôm thật chặc Tiểu Ngũ.
Tô Ngọc Kỳ nhìn con chó nhỏ đang cọ trên ngực Lưu Thanh Vũ, thấy bộ dạng hưởng thụ của nó, anh nhếch môi đi qua, xáchTiểu Ngũ ra khỏi ngực Cố Uyên .
Cố Uyên trợn mắt nhìn.
Anh đem Tiểu Ngũ vứt vào ngực thím Trương: “Ôm nhóc con này đi chỗ khác đừng ở đây vướng mắt tôi!”
“Vâng.” Thím Trương nháy mắt ý bảo Cố Uyên yên tâm, ôm Tiểu Ngũ rời đi, Con chó nhỏ nằm trong ngực Thím Trương kêu ăng ẳng không ngừng.
Ánh mắt Cố Uyên một mực nhìn theo bóng dáng Thím Trương mãi cho đến khi Thím Trương ra khỏi phòng, cô mới thu lại ánh mắt.
Vẻ mặt của Cố Uyên bị Tô Ngọc Kỳ trông thấy hết, cô thích chó con kia đến vậy sao? Nhóc con kia có gì tốt chứ nhỏ vậy đã biết cọ trên ngực người khác, nhìn qua liền biết là một con chó không đứng đắn.
Cố Uyên giương mắt lườm anh rồi nhanh chóng cụp xuống:”Anh Tô, sao ngày đến đây.”
“Sao vậy? Tôi trở về một chuyến còn phải báo cáo trước với cô.” Anh liếc cô một cái.
Cố Uyên lắc đầu: “Không phải.”
Tô Ngọc Kỳ cởi áo khoác ngoài, nhìn thoáng qua Cố Uyên : “Còn ở đó ngốc cái gì?”
Cố Uyên giật mình bước vài bước qua cầm lấy áo khoác ngoài của anh treo lên giá áo trong phòng khách, sau đó đi đến trước mặt Tô Ngọc Kỳ, suy nghĩ một chút rồi duỗi ra ngón tay trắng tinh tế cởi cà vạt cho anh.
Tay của cô chỉ lơ đãng va chạm vào hầu kết anh đã làm cho Tô Ngọc Kỳ căng thẳng nắm chặt tay.
Cố Uyên cũng không nhận ra.
Sau khi cởi bỏ cà vạt, Tô Ngọc Kỳ đi lên tầng, Cố Uyên không lên cùng, cô buông rèm cửa xuống sau đó đi ra khỏi phòng.
Thím Trương ôm Tiểu Ngũ trong sân.
Thời tiết lạnh.
Bên ngoài trời đất đều băng giá.
Thím Trương đặt Tiểu Ngũ vào trong phòng chứa đồ, Cố Uyên đi đến thấy Thím Trương đang răn dạy nó.
“Tiểu Ngũ, đó là ông chủ, về sau mi cũng không thể làm vậy với ngài ấy, cứ như thế ông chủ mất hứng đấy.”
Bên trong phòng chứa đồ không có máy sưởi vừa bước vào liền thấy tràn đầy hơi lạnh.
Cố Uyên có chút lo cho Tiểu Ngũ, dù sao nó mới hai tháng, kéo tấm thảm lông xù trong ổ qua rồi đưa tay vuốt đầu Tiểu Ngũ, cậu nhóc thoải mái ‘ gâu ‘ một tiếng.
“Tiểu Ngũ, tối nay con ở tạm chỗ này, ngày mai đợi ông chủ rời đi lúc ấy lại đến ở phòng khách biết chưa?”
“Con đấy, cắn quần áo của anh ấy làm cái gì, anh ấy cũng không phải người xấu.”
Tiểu Ngũ vừa kêu ‘ gâu gâu ‘ vừa lắc lắc cái đuôi, giống như đang nói, anh ta là người xấu.
Thím Trương cầm thức ăn cho chó với nước đi tới: “Nhóc con này khả năng hôm nay mới nhìn thấy nên không biết tưởng người lạ nên cắn hỏng quần áo ông chủ, nhìn ngài ấy cũng không có vẻ mất hứng.”
Cố Uyên cũng biết, tuy rằng mặt Tô Ngọc Kỳ không có biểu cảm gì, nhưng mà cũng không mang bộ dạng lạnh như băng, có lẽ anh ấy cũng không vì chuyện vừa rồi mà tức giận.
Trời dần tối.
Cô bảo thím Trương chuẩn bị bữa tối nấu nhiều một chút, ngày thường cô ăn thanh đạm, cũng không thể để Tô Ngọc Kỳ ăn thanh đạm theo cô được.
Ra khỏi phòng chứa đồ cô nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sắt trước mặt đỗ một chiếc xe cayenne màu đen, xem ra tối nay Tô Ngọc Kỳ sẽ ở lại đây ăn cơm.
Chuyện này làm Cố Uyên rất ngoài ý muốn.
Trong phòng ăn.
Không khí yên tĩnh.
Cố Uyên im lặng ăn cơm trong bát.
Tô Ngọc Kỳ ngồi đối diện, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hầu như muốn vùi cả vào trong bát, cô ăn rất ít, bát cơm nhỏ, mấy món ăn trước mặt cũng chỉ gắp mấy miếng, ăn mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, theo động tác của cô ống tay áo kéo lên liền lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Gầy như vậy, chỉ cần một tay anh cũng có thể dễ dàng cầm chặt đôi tay cô, đầu lưỡi anh khẽ đẩy phồng một bên má.
Cố Uyên rất nhanh liền ăn xong rồi, mấy ngày nay thím Trương cũng biết lượng cơm cô ăn rất ít, cho nên cũng không lấy nhiều cho cô chỉ lấy vừa đủ.
Cô buông bát đũa.
“Anh Tô tôi đi trước lên trên tầng đọc sách.” Cố Uyên căn bản không có nghĩ đến Tô Ngọc Kỳ đêm nay sẽ ở lại, dù sao cô đang là một người đàn bà ác độc, làm hại cô gái trong lòng anh cắt cổ tay tự sát sống chết chưa biết, tối nay Tô Ngọc Kỳ tới đây ăn cơm, Cố Uyên đã cảm thấy rất là kỳ quái.
“Uống hết bát canh này đã.” Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua bát canh gà trước mặt, đây là thím Trương làm riêng cho anh đấy.
“Đây là của anh mà.”
Anh thản nhiên mở miệng: “Tôi không thích ăn, cô uống hết canh gà đi.” Ăn ít khó trách lại gầy như vậy, dinh dưỡng không đầy đủ dễ dàng thiếu máu, thân thể không tốt.
Cố Uyên bưng canh lên, uống hai hụm.
Bát canh gà này là thím Trương cố ý hầm cách thủy cho Tô Ngọc Kỳ dùng, bởi vì cô ăn uống rất thanh đạm, cho nên mấy ngày nay thím Trương cũng không làm món ăn mặn, tuy Cố Uyên chưa uống nhiều nhưng cảm giác đầy dầu mỡ làm dạ dày cô khó chịu, cố gắng uống non nửa bát thật sự uống không nổi nữa liền cau mày: “Anh Tô tôi uống không được nữa.”
Tô Ngọc Kỳ buông bát đũa, mới có một ít vậy mà đã ăn không được nữa, tổng cộng liền ăn nửa bát cơm, đồ ăn cũng không ăn mấy miếng, uống bát nước canh thế mà cũng không hết được.
Cố Uyên thấy sắc mặt Tô Ngọc Kỳ không vui, trong lòng than một tiếng lại bưng bát lên tiếp tục uống, dạ dày cô không chịu được đồ ăn đầy dầu mỡ này, vừa uống xong Cố Uyên liền thấy cảm giác buồn nôn xông tới.
Cô lên tầng, vội vào trong phòng ngủ, uống hai hụm nước áp xuống.
Điện thoại vang lên một tiếng.
Cố Uyên lấy điện thoại di động từ dưới gối đầu ra, là điện thoại riêng của cô.
Giọng nói của Tinh Tinh vang lên.
“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo dạy con vẽ những ngôi sao nhỏ.”
“Tinh Tinh, con bảo dì Lý mở cửa sổ ra giúp con, con nhìn ngoài cửa sổ xem có những ngôi sao nhỏ hay không .”
“Có, mẹ ơi, ngoài cửa sổ có thật nhiều những ngôi sao nhỏ đấy.”
Cố Uyên ngồi ở trước cửa sổ, mở cửa sổ ra rồi nhìn thoáng qua những ngôi sao bên ngoài, không biết trong đó có mẹ cùng Tùng An hay không.
Một lát sau, có một cuộc điện thoại video gọi đến.
Cố Uyên ấn mở cuộc gọi video, Tinh Tinh ngọt ngào gọi: “Mẹ.”
Cố Uyên nhìn thấy Tiểu Phong đứng bên cạnh Tinh Tinh nâng điện thoại, Tiểu Phong khẽ nở nụ cười: “Dì Uyên, mẹ con bảo con tới trông Tinh Tinh, bây giờ mẹ vẫn chưa về, Tinh Tinh cứ la hét muốn gọi video cho dì.”
“Cháu ấy, đúng là thật thương Tinh Tinh .” Khi Cố Uyên vừa mới đến thành phố Lệ Châu, lúc đó Trần Tiểu Phong mới học tiểu học, bây giờ đã sắp lên cấp ba rồi, lúc Tinh Tinh vừa mới sinh ra, chị Lý và anh Trần đã rất quan tâm cô, ngay cả Tiểu Phong cũng thường xuyên mua một ít đồ ăn vặt cho Tinh Tinh, lặng lẽ dẫn Tinh Tinh ra ngoài chơi.
“Tinh Tinh, con xem con kìa, béo lên nhiều luôn, có phải lại ăn trộm chocolate hay không.” Cố Tinh Tinh cực kỳ thích ăn chocolate, thỉnh thoảng Cố Uyên sẽ mua cho cô bé một ít, nhưng nhiệt lượng của chocolate rất cao, hơn nữa bên trong đều là đường, ăn nhiều không tốt cho răng, đứa bé đang trong thời kỳ phát triển, cho nên Cố Uyên vẫn rất giới hạn số lượng chocolate cho bạn nhỏ Tinh Tinh ăn.
“Tinh Tinh mới không có béo đâu.” Cô bé núc ních thịt mím môi, Cố Tinh Tinh nhìn Trần Tiểu Phong, hai tay ôm lấy cánh tay Trần Tiểu Phong lắc lư: “Anh Tiểu Phong, Tinh Tinh không béo, không béo chút nào.”
Cánh tay đang cầm điện thoại của Trần Tiểu Phong bị Tinh Tinh lắc lư, đổi một tay khác cầm điện thoại, vuốt tóc của Tinh Tinh: “Đúng, Tinh Tinh không béo chút nào.”
Chỉ là thịt mũm mĩm thôi mà.
Cố Tinh Tinh nói với Cố Uyên: “Mẹ, mẹ xem, anh Tiểu Phong cũng nói con không béo kìa.”
“Không phải vì anh Tiểu Phong thương con sao, lời anh ấy nói con cũng tin à, nếu sau này con lại lén ăn nhiều chocolate như vậy, sẽ không mặc vừa váy xinh xắn nữa đâu.”
“Vậy sau này Tinh Tinh không ăn chocolate nữa.” Bạn nhỏ Cố Tinh Tinh cũng hiểu được, lúc mặc váy hình như có chút chật, trên bụng cũng toàn là thịt.
Cố Uyên nói chuyện video với Tinh Tinh hơn nửa giờ.
Dạ dày của cô có chút không thoải mái, có lẽ là vì uống bát canh gà kia, cho dù vú Trương nấu không nhiều dầu mỡ, nhưng sau khi uống xong vẫn thấy không thoải mái.
Điện thoại sắp hết pin, chỉ còn có hai phần trăm, Cố Uyên muốn sạc pin điện thoại, trong dạ dày cồn cào một trận, cô không kịp sạc pin, nói một câu: “Tinh Tinh, đợi mẹ một lát.”
Cô buông điện thoại, đi vào phòng tắm.
Mở vòi nước rửa mặt, súc miệng, vẫn cảm thấy trong dạ dày đang cồn cào từng cơn.
…….
Tô Ngọc Kỳ đi lên cầu thang, lúc đi ngang qua phòng ngủ thì dừng lại.
Anh cầm tay nắm cửa, dừng lại hai giây, sau đó đẩy cửa ra.
Bên trong phòng ngủ.
Điện thoại đặt trên giường, bên trong thấp thoáng truyền đến giọng nói non nớt của một cô bé, anh thấy phòng ngủ trống không, bên trong phòng tắm truyền ra tiếng động, người đàn ông đứng ở cửa.
Đi vào phòng ngủ.
Anh nhìn điện thoại trên giường, sau đó cầm nó lên, nhìn thoáng qua video, lúc này điện thoại đã tối đen, hết pin rồi.
Bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Một lát sau, Cố Uyên đẩy cửa đi ra ngoài, trên mặt còn mang theo bọt nước, sợi tóc cũng có chút ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, một bàn tay để trên chỗ dạ dày, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong phòng ngủ.
Cô khẽ run rẩy.
Rõ ràng là vì không ngờ, Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa đi.
Sao Tô Ngọc Kỳ lại ở đây.
Sao anh. . .
Vẫn chưa đi.
Không phải anh nên rời đi sau bữa tối rồi sao?
Cố Uyên chưa kịp đè xuống sợ hãi trong lòng mình, đã nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ cầm điện thoại của cô trong tay, trước đó cô đang gọi video cho Tinh Tinh.
Lòng dạ cô rối bời cả lên
Có phải anh nhìn thấy cái gì rồi không.
Nếu như bị anh phát hiện sự tồn tại của Tinh Tinh, thật sự Cố Uyên không biết nên làm gì cho phải nữa.
Trong lòng nháy mắt rối loạn hết lên.
Ngón tay nắm chặt.
Khớp xương căng cứng.
Tô Ngọc Kỳ đặt điện thoại di động xuống, ánh mắt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thoáng qua Cố Uyên, đáy mắt tối đen như bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cuối cùng dừng mắt trên khuôn mặt thoạt nhìn có chút yếu ớt của Cố Uyên.
Cố Uyên bước vài bước đi qua, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy điện thoại đã tắt nguồn thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, khắp lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Có lẽ Tô Ngọc Kỳ không phát hiện gì cả đúng không.
Lúc đầu trước khi đi đến phòng tắm, cô vốn định sạc pin điện thoại, điện thoại không có pin.
Cho nên tự động tắt nguồn rồi.
Có lẽ anh không phát hiện ra gì đâu.
Nếu như phát hiện, có lẽ đã lập tức chất vấn cô rồi.
“Ngài Tô, có chuyện gì sao?” Cố Uyên chần chừ hỏi, cô vốn nghĩ người đàn ông này ăn cơm xong đã đi rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa đi.
Anh ghét cô như vậy.
Có lẽ sẽ không ngủ qua đêm ở chỗ này mới phải.
“Chuyện ngày đó ở trong bệnh viện, giải thích một chút. Vì sao lại xuất hiện ở bệnh viện, vì sao tình cờ gặp Ánh San.” Người đàn ông lạnh nhạt cong môi, vươn tay nâng cằm Cố Uyên: “Tôi muốn nghe cô giải thích.”
Nếu không phải vì anh nhìn thấy đoạn camera theo dõ kia, có lẽ bản thân anh cũng không tin.
Cố Uyên bị nâng cằm lên, trong nháy mắt khi nhìn thẳng vào ánh mắt lành lạnh tối đen của người đàn ông, cô thật không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này, muốn nghe cô giải thích, cô khẽ nở nụ cười mang theo châm biếm, rũ mắt: “Có gì để giải thích chứ.”
Không có gì để giải thích cả.
Cô giải thích anh sẽ nghe sao?
Cô nói là do Tống Ánh San cố ý tính kế anh sẽ tin sao?
Cô nói tất cả chuyện này đều là âm mưu của Tống Ánh San, Tống Ánh San tự sát, tất cả chuyện này đều không liên quan tới mình, Tô Ngọc Kỳ sẽ tin sao?
Không.
Sẽ không.
Cô chẳng là gì trong lòng anh cả.
Cô vất vả dùng ngàn vạn câu nói để giải thích, cũng không bằng một câu của Tống Ánh San.
“Tôi nói, cho cô giải thích!” Bàn tay đang nắm lấy cằm Tô Ánh San khẽ dùng sức, nụ cười châm biếm trên khóe môi người phụ nữ khiến anh không vui, anh nén lại cảm xúc trong lòng mình, nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ không chút do dự tin tưởng Tống Ánh San, nhưng anh cũng không biết sao lại thế này?
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!