CHƯƠNG 24: QUÁ KHỨ CỦA CÔ
Tô Ngọc Kỳ kết thúc hội nghị truyền hình xong thì có hơi đau đầu mà đưa tay xoa xoa ấn đường của mình.
Điện thoại di động vang lên.
Người đàn ông đưa đôi mắt nhàn nhạt liếc qua màn hình điện thoại di động, thấy là cụ nhà họ Tô điện đến thì bắt máy, giọng bà Tô vang lên: “Ngọc Kỳ, canh cái Từ làm uống ngon không?”
Chị Từ?
Tô Ngọc Kỳ cau mày lại.
“Thanh Vũ đang ở cạnh con đúng không? Nếu con thấy canh uống ngon thì sau này ngày nào bà cũng bảo Thanh Vũ thuận đường đi qua đưa cho con một bát, Thanh Vũ cũng thích uống đấy, canh gà cái Từ làm phải nấu hơn bốn giờ lận đó. Rất giàu dinh dưỡng.”
Ngón tay của người đàn ông kia siết chặt lại, sắc mặt ghét bỏ, anh đè nén tức giận mà nói: “Bà nội, không cần phiền thế đâu ạ.”
“Không phiền mà, mấy ngày nay ngày nào cái Từ cũng nấu canh cả, mà bà cũng vừa lúc muốn tìm Thanh Vũ chuyện trò, con thì vừa về đã lao đầu vào công ty rồi, phải chăm sóc thân thể cho tốt.”
Bà Tô cúp máy.
Đáy mắt người đàn ông bao trùm sự giận dữ, Lưu Thanh Vũ, lại là Lưu Thanh Vũ, đúng là biết ra tay từ trên người bà nội, nghe theo lời bà dặn để mang canh đến cho anh uống mỗi ngày, đúng là biết hao phí tâm sức để tiếp cận anh.
Anh hung hăng ném điện thoại xuống sàn nhà.
Mà đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên, một lát sau Hoàng Hưng đẩy cửa ra: “Tổng giám đốc Tô, mợ chủ đến rồi.”
Cố Uyên đi đến, thứ đầu tiên mà cô thấy là chiếc điện thoại di động đang nằm trên nền thảm, không riêng gì cô, Hoàng Hưng cũng thấy được, bầu không khí lập tức lạnh như băng.
Cố Uyên đặt cà mèn giữ nhiệt lên bàn trà, nói giọng rất nhỏ: “Bà nội bảo tôi đến đưa anh bát canh gà này.”
Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông lại vang lên: “Đi ra ngoài.”
Cố Uyên ngẩn ra, cô giương mắt lên, là nói với cô sao?
Cô thấy Hoàng Hưng đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc, chỉ còn hai người là cô và Tô Ngọc Kỳ.
Người đàn ông kia đứng lên, bước từng bước về phía cô.
Nhưng vẫn im lặng.
Đôi mắt kia thăm thẳm như vực sâu, nhưng lại mang theo băng giá, cô nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nhưng chỉ chốc lát sau lại dời đi, cô mở cà mèn giữ nhiệt ra, đổ canh vào trong bát, mặt canh phản chiếu lại một bóng người đã đi đến bên cạnh cô. Lúc này Cố Uyên chỉ thấy một không khí áp bức trùm lên.
“Bà nội bảo…”
Cố Uyên còn chưa nói xong thì bát canh gà kia đã bị hất bay.
Có vài giọt canh rơi xuống mu bàn tay của Cố Uyên, cô đau đớn cau mày lại, canh gà vừa múc từ trong nồi ra là cho ngay vào trong cà mèn giữ nhiệt.
Nhiệt độ kia lại rơi xuống trên mu bàn tay của Cố Uyên.
Mắt thường cũng có thể thấy được da cô nhanh chóng đỏ lên.
Cố Uyên không biết mình đã làm sai cái gì, tại sao người đàn ông này lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Tô Ngọc Kỳ nhẹ hừ lạnh một tiếng ở trong miệng: “Xem ra cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai nhỉ.”
Cố Uyên cau mày lại nhìn anh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả? Đây là canh gà bà nội nhờ tôi mang đến cho anh, anh không muốn uống thì đừng uống, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, tôi cũng biết anh Tô đây không muốn nhìn thấy tôi, cũng đỡ phải làm ngứa mắt anh Tô.”
Nhẫn nhịn cơn đau từ trên mu bàn tay, Cố Uyên xoay người định bỏ đi,
Trong nháy mắt cô muốn đi ra ngoài này.
Bên hông bỗng nhiên có một đôi tay của đàn ông gắt gao ôm chặt lấy eo cô như sắt thép, một giây sau, thân thể Cố Uyên nhẹ bẫng, lại tiếp một giây nữa, Cố Uyên đã bị anh hung hăng ném lên trên ghế sa lông.
Tô Ngọc Kỳ híp mắt lại.