Lúc này, cô đem xóa bỏ bản thảo chủ đề “Trời sao” của mình, có lẽ, cô có thể thử phong cách khác.
Ý nghĩ to gan này khiến khóe môi Cố Uyên lộ ra ý cười.
Vũ hội tiến hành một nửa.
Cố Uyên tựa ở trên lan can, trong tay bưng một chén rượu, Tiêu Tuyết và Sở Vận đi toilet. Trong lúc rảnh rỗi, cô ở chỗ này hứng chút gió biển, bên tai là tiếng vũ hội ồn ào, náo nhiệt.
Những nam nữ trẻ tuổi, mặc trang phục đẹp đẽ, mặt đeo mặt nạ.
Ánh mắt như có như không rơi trên người Cố Uyên, Cố Uyên giả vờ như không trông thấy, uống một ngụm rượu vang.
“Cô gái, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Bên tai truyền đến tiếng nói dịu dàng, ấm áp.
Cố Uyên hơi liếc mắt nhìn bóng dáng cao lớn không biết đến trước mặt từ khi nào, trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa nam tính. Đối phương cũng mang mặt nạ, người này mặc âu phục được may thủ công tỉ mỉ theo yêu cầu, bởi vì vành mũ rất thấp, nên khi Cố Uyên nhìn anh ta hơi nâng đầu lên, cũng lộ ra một gương mặt mang mặt nạ: “Thật xin lỗi, tôi không thích khiêu vũ.”
Người đàn ông khẽ giật mình, nhìn khuôn mặt Cố Uyên, hơi xuất thần: “Xin lỗi đã làm phiền cô.”
Sau khi đi xa, người đàn ông vẫn quay đầu lại nhìn Cố Uyên, người phụ nữ này mang theo hơi thở thần bí muốn khiến người ta tìm tòi, dù mang theo mặt nạ, nhưng vẫn khiến người ta rung động, như là nữ hoàng Bắc Âu bước ra từ trong tranh, cao quý tao nhã, đầy vẻ thần bí.
Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi.
Cố Uyên đã từ chối lời mời của mấy người đàn ông.
Cứ chờ đến khi Tiêu Tuyết và Sở Vận đi ra, Sở Vận và một người đàn ông trẻ cùng nhau đi vào sàn nhảy, Tiêu Tuyết đi đến bên cạnh Cố Uyên: “Hay là, chúng ta cũng đi khiêu vũ nhé, nữ hoàng bệ hạ tôn quý, tối nay, tôi là kỵ sĩ cuả người.”
Cố Uyên cười: “Tiểu Tuyết, đừng đùa nữa.”
Tiêu Tuyết kéo tay Cố Uyên đi vào trong phòng nghỉ của khoang thuyền: “Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ ra ngay.”
Cố Uyên đợi mấy phút, Tiêu Tuyết mặc một bộ trang phục kỵ sĩ màu đỏ đi tới, trên mặt mang mặt nạ bạc như Cố Uyên, mái tóc dài của cô được buộc tùy ý, Tiêu Tuyết mỉm cười, vươn tay với Cố Uyên: “Nữ hoàng bệ hạ của tôi, người có thể nể mặt, nhảy cùng tôi một điệu hay không?”
Cố Uyên nhìn Tiêu Tuyết, chiều cao của cô và Tiêu Tuyết xấp xỉ nhau, Tiêu Tuyết cao hơn cô một chút, thân hình cao gầy, trang phục kỵ sĩ màu đỏ bao lấy dáng người, hoàn toàn làm nổi bật vẻ đẹp không ai sánh được của Tiêu Tuyết, còn thêm vẻ quyến rũ, khí khái.
Cố Uyên đưa tay ra khoác lên khuỷu tay của Tiêu Tuyết, hai người một đen, một đỏ, cùng đi vào sàn nhảy. Trong sàn nhảy, nam nữ vốn ôm nhau khiêu vũ tự nhiên nhường ra một con đường, Cố Uyên và Tiêu Tuyết đến giữa sàn nhảy.
Âm nhạc du dương, thư giãn.
Nơi các tiểu thư quyền quý tụ họp này không bao giờ thiếu phóng viên truyền thông, một phóng viên cầm máy ảnh, nhanh chóng nhắm ngay vào sàn nhảy.
“Người mặc trang phục kỵ sĩ màu đỏ quyến rũ, khí khái kia có phải Tiêu Tuyết không?”
“Tôi thấy cũng giống”
“Trời ạ, người cùng khiêu vũ với Tiêu Tuyết là ai?”
Một đám phóng viên truyền thông rối rít cầm máy ảnh, sợ bỏ lỡ một tin tức lớn như thế.
Cố Uyên chưa từng uống say, tối nay là lần đầu tiên.
Lúc Vũ hội sắp kết thúc, phía tổ chức mở mấy bình rượu nho mới cất trong trang viên, Cố Uyên uống một chén cảm thấy rất ngọt, cảm giác không tệ, lại uống một chén nữa, không ngờ lại say như thế.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!