Mấy người bọn họ nhà tuy giàu có, nhưng làm sao so sánh với nhà họ Đường đại gia đại thế được?
Nên nhất thời cả hai người đều đồng ý nhận lời.
Đêm nay con số bọn họ thua không nhỏ.
“Cút, cậu biết cái gì?” Đường Cảnh Ngọc đạp cậu ta một cái: “Người đó anh cậu không dám đụng đâu, anh khuyên cậu cũng đừng có ý định gì, cậu có biết thời gian trước Tống tư huỳnh sao bị gãy chân không?”
Trong thế giới thượng lưu, chuyện này đã bị lan truyền cả giới.
Tống tư huỳnh – cháu của Tư Chính Sơn, bị người khác đánh gãy chân, xương sườn cũng gãy, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
Ở thành phố Hải Châu, Tống tư huỳnh không khác gì tên tiểu bá vương, dựa hơi Tống lão gia chống đỡ, không những không học, mà phụ nữ cứ mấy ngày thay một người.
Có thể khiến cho nhà họ Tống im lặng như vậy thì chỉ có Tô Ngọc Kỳ.
“Cho nên là, nhớ đừng chọc cô ta nghe chưa?” Đường Cảnh Ngọc móc trong túi áo ra tấm thẻ đưa cho cậu ta: “Những cái không nên mơ tưởng thì đừng có nghĩ.”
Anh chàng có vẻ ngoài như công tử đó toát mồ hôi lạnh đầy trán, ai mà ngờ được cô gái trông có vẻ ngây thơ, im thin thít ấy lại là người mà cậu ba nhà họ Tô coi trọng nên ngay lập tức gật đầu lia lịa, ai dám chọc chứ.
Cố Uyên về đến nhà, mệt lã cả người, tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Đường Cảnh Ngọc gọi điện thoại cho cô, hỏi số thẻ của cô.
Cố Uyên không hiểu tại sao lại cần số thẻ của cô, Đường Cảnh Ngọc nói muốn chuyển số tiền đã thắng tối qua cho cô, Cố Uyên cười: “Cậu chủ Đường, tối hôm qua tôi chỉ chơi dùm anh mà thôi, làm sao có thể đưa tiền cho tôi chứ.”
“Tại sao lại không thể đưa cho chị chứ chị ba, nếu không nhờ bàn tay may mắn của chị thì tôi đã không thắng được nhiều như vậy.”
Tiền cược của ván bài tối hôm qua càng chơi càng lớn.
Tuy Cố Uyên không biết thắng nhiều ít nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được rằng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ, thế nhưng khi cô nhìn thấy số tiền được chuyển vào tài khoản ngân hàng liền trợn tròn hai mắt.
Dụi mắt liên tục.
270 tỷ!
Cô lập tức gọi điện thoại cho Đường Cảnh Ngọc gấp gãy, nhưng không cách nào gọi được.
Cố Uyên ngồi trên cái ghế mây, nhìn dãy số trong tin nhắn điện thoại di động, làm sao có thể chứ…
Cô liên tục gọi mấy cuộc điện thoại cho Đường Cảnh Ngọc nhưng đều không cách nào gọi được…
Tập đoàn Hưng Thịnh.
Bên trong phòng làm việc.
Đường Cảnh Ngọc đặt điện thoại ở chế độ miễn làm phiền, chị ba của anh ta đúng là đáng yêu, cho cô ấy tiền mà cô ấy lại không cần!
Anh ta vất vả lắm mới nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ như vậy, nếu như số tiền này thật sự được trả lại cho anh ta thì… Đúng là bẽ mặt!
Nhiệm vụ hoàn thành rồi nên Đường Cảnh Ngọc gác hai chân lên bàn làm việc, rồi mở Chat của anh ba ra, sau đó gửi một tin nhắn Chat: “Anh ba.”
“Ừ.”
Đường Cảnh Ngọc gửi một cái biểu tượng: “Anh ba, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tiền đã được chuyển cho chị dâu rồi.”
Nhưng cậu Đường đợi mấy phút vẫn không thấy tin nhắn trả lời.
Đường Cảnh Ngọc chửi thề một tiếng, ông anh ba này cũng thật là, lợi dụng người ta xong rồi bỏ con giữa chợ! Không nói được một câu tình cảm!
Tiêu Tuyết nằm ở trên giường đắp mặt nạ, khi đắp mặt nạ xong, cô ta liền đăng nhập FB rồi đăng một tấm hình đang chăm sóc sắc đẹp.
Mấy phút sau, trạng thái của cô đã có hơn năm ngàn lượt chia ser.
Cô đã khóa bình luận, cho nên chỉ có mấy người có liên quan là có thể bình luận.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!