Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nhưng còn chưa vang lên được mấy tiếng đã nổ tung ầm một cái, cửa sân xập xệ trực tiếp vỡ vụn.  

 

“Mẹ nó, không ra mở cửa, còn lề mà lề mề làm cái gì?”  

 

Một tiếng mắng vang lên.  

 

Vài bóng người nhảy vào trong sân.  

 

Vợ chồng Tô Dương Đông đi ra khỏi phòng, thấy một màn như vậy thì biến sắc.  

 

Mấy người kia được hai thanh niên cầm đầu, nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, da thịt đỏ sậm, trên mặt có hoa văn màu đỏ.  

 

“Nô Đông, ngươi muốn chết sao?”  

 

Tên của Tô Dương Đông ở U Cổ tộc là Nô Đông.  

 

Bọn họ ở khu thành tây đều có tên riêng của mình, nhưng các đại nhân của U Cổ tộc lại đặt tên khác cho bọn họ.  

 

Nô là họ.  

 

Đây là muốn nói cho mọi người, đời đời kiếp kiếp bọn họ chính là nô lệ! “Cổ Hạc đại nhân!”  

 

Tô Dương Đông vội vàng tiến lên, quỳ xuống đất thành kính nói: “Đại nhân bớt giận, bớt giận!”  

 

Thanh niên bên trái cười ha ha cười nói: “Bớt giận còn không đơn giản sao?”  

 

“Ngươi cút đi, để ta đến tâm sự với người phụ nữ và con gái của ngươi!”  

 

Nghe nói như thế, Tô Dương Đông biến sắc.  

 

Đây đã không phải lần đầu tiên .  

 

Trước kia Tô Dương Đông cũng từng phản kháng.  

 

Nhưng kết quả lão phụ thân của mình bị giết chết, đứa con út còn nằm trong tã lót cũng bị ném chết.  

 

Cuối cùng... Phu nhân và con gái chỉ có thể nén giận.  

 

Nếu không, người một nhà sẽ đều mất mạng.  

 

Rất nhiều người sinh sống trong Cổ Cửu thành đều giống nhà bọn họ... Nếu phu nhân của mình, con gái của mình trông xấu xí thì thôi, nhưng chỉ cần có một chút nhan sắc thì sẽ bị đám người U Cổ tộc chiếm lấy.  

 

Đám chiến sĩ U Cổ tộc cần phát tiết lửa giận, liền tìm vợ con bọn họ... Thậm chí có đôi khi, một ngày đến vài lần, vài ba người đến... Tô Dương Đông quỳ xuống đất khẩn cầu nói: “Đại nhân, gần đây gia đình chúng ta luôn cố gắng làm việc, con ta lại làm việc cho Linh đại nhân...”, “Linh Nguyên Thanh?”  

 

Thanh niên tên là Cổ Hạc cười nhạo nói: “Linh Nguyên Thanh là cái thá gì?  

 

Chỉ là một con chó thôi, mà các ngươi... cũng chỉ là một đám heo đám dê thôi, ông ta là con chó nuôi thả, bớt lôi tên ông ta ra trước mặt ta đi, mau chóng cút”.  

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Dương Đông vô cùng khó coi.  

“Cút đi”.  

 

Cổ Hạc trực tiếp đá văng Tô Dương Đông ra, đi vào trong phòng.  

 

Mà khi hắn ta đi đến trước của phòng, đột nhiên dừng lại.  

 

Cổ Hạc nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement