Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Đối đầu với Tiên Quân trung vị, Tần Ninh cảm thấy hai vị đệ tử sẽ không gặp vấn đề gì.  

 

Nhưng đối mặt với Tiên Quân thượng vị mà cũng có thể đánh, còn đánh thắng! Trẻ nhỏ dễ dạy! Tần Ninh nhìn hai vị đệ tử, không khỏi cười nói: "Lần sau thử đánh một trận với Tiên Quân nhập phẩm xem sao!"  

 

Câu nói đùa này lại không khiến hai vị đệ tử có biểu cảm gì.  

 

Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư cúi đầu, không hề mở miệng, vẻ mặt buồn bã.  

 

"Sao vậy?  

 

Sao lại ủ rũ thế?  

 

Tiên Quân hạ vị đánh bại Tiên Quân thượng vị đã đủ để khoác lác rồi".  

 

Tần Ninh cười nói: "Chẳng lẽ hai người các ngươi lại còn muốn giống vi sư, cảnh giới Huyền Tiên có thể cứng đối cứng với Cửu Thiên Huyền Tiên?"  

 

Hai vị đệ tử vẫn không mở miệng.  

 

"Đệ tử vô dụng!"  

 

Qua một hồi lâu, Dương Thanh Vân cúi đầu, hổ thẹn nói: "Làm hại sư tôn bị người ta làm trọng thương như thế... Đệ tử cũng không biết là ai làm!"  

 

Tần Ninh không khỏi cười nói: "Nói không chừng là Tiên Vương, thậm chí có thể là Tiên Hoàng...", "Cũng không phải là các ngươi vô dụng, không liên quan gì đến các ngươi cả, chênh lệch lớn như vậy, các ngươi...", "Sư phụ không cần giải thích cho bọn con".  

 

Giờ phút này Lý Nhàn Ngư đột nhiên ngẩng đầu, huyết đồng với chín câu ngọc mang theo vài phần không cam lòng, nắm chặt hai tay nói: "Con và đại sư huynh vẫn luôn ở cùng với nhau, những năm gần đây chúng con đã trùng hợp tới Tiên Giới trước sư phụ".  

 

"Đến đâu thì hay đến đó".  

 

"Vốn dĩ hai người chúng con dự định xông pha ở Thái Thượng tiên vực, sau này nếu sư phụ đến Tiên Giới, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần gánh vác nhiều như vậy".  

 

"Thân là đệ tử, vốn nên đỡ đần sư phụ".  

 

"Thế nhưng hôm nay, những người kia vừa ra tay, chúng con còn chẳng có thời gian phản ứng, làm hại sư phụ suýt nữa bỏ mình".  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh ngây ra.  

 

Dương Thanh Vân cũng nói: "Đệ tử thân là đại sư huynh, năm đó chỉ ở đại lục Vạn Thiên chờ đợi sư phụ vài vạn năm, nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày sư phụ trở về, đệ tử nhất định phải che gió che mưa cho sư phụ, nhưng đến cuối cùng vẫn là sư phụ tính toán cho con, lo lắng cho con".  

 

Dương Thanh Vân càng nói càng kích động, còn đưa tay lên lau mắt.  

 

Hai người không có chút vui mừng bởi vì lấy cảnh giới Tiên Quân  hạ vị chiến thắng Tiên Quân thượng vị, ngược lại trong lòng còn vô cùng áy náy.  

 

Hai tên Tiên Quân thượng vị của Linh Đồng tộc đang quỳ rạp xuống đất kia đều choáng váng.  

 

Các ngươi… có bình thường không?  

 

Hai Tiên Quân hạ vị đánh bại hai người bọn họ là Tiên Quân thượng vị, thế mà còn không hài lòng, còn cảm thấy mình vô dụng?  

 

Các ngươi muốn nghịch thiên sao?  

Các ngươi nghĩ cảnh giới Tiên Quân sẽ có thể giết được Tiên Đế ư?  

 

Hơn nữa.  

 

Hai người bọn họ là Tiên Quân thượng vị vẫn còn đang quỳ ở đây, thế mà lại không thèm để Tiên Quân thượng vị vào mắt ở ngay trước mặt hai người bọn họ.  

 

Các ngươi có biết lễ phép không?  

 

Vẫn là người sao?  

 

Tần Ninh phất tay, cười nói: "Ta còn tưởng rằng có chuyện lớn gì chứ, xem dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của của hai người các ngươi kìa".  

 

"Cho dù là sư phụ, ăn cơm cũng phải ăn từng miếng một, đi đường cũng phải bước từng bước một".  

Advertisement
';
Advertisement