Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Mỹ nam kế?  

 

"Phì!"  

 

Dương Thanh Vân không nhịn được cười lên ha hả.  

 

"Đại sư huynh ngươi cười cái gì, ta... mặc dù ta không anh tuấn đến mức khiến người ta tự ti mặc cảm như lục sư huynh, nhưng ta cũng rất đẹp trai mà, mỹ nam kế thì sao chứ? Ta không thể dùng ư?"  

 

"Ha ha ha ha..."  

 

Dương Thanh Vân cười ha ha nói: "Có thể dùng, có thể dùng, nhưng mà chắc hẳn để Thần sư đệ dùng sẽ tốt hơn..."  

 

Lý Nhàn Ngư nói thầm: "Lục sư huynh dùng mỹ nam kế, chắc chắn là sẽ ngủ với người ta thật..."  

 

Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân cũng sững sờ.  

 

Hình như… đúng là như thế!  

 

Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Lý Nhàn Ngư dẫn theo hơn mười vị cường giả Cửu Thiên Huyền Tiên rời khỏi nơi đây, đi về hướng khu vực mà Dương Thanh Vân nói tới.  

 

Sau khi đi được khoảng ba ngày.  

 

Không thể không nói, di tích cổ Đông Vĩnh thành đúng là rất lớn, ít nhất có thể so sánh với phạm vi vùng biển mà Thái Ất tiên tông chưởng quản.  

 

Di tích cổ lớn như vậy đã tồn tại nhiều năm, đúng là không có khả năng.  

 

Chỉ là Huyết Nguyệt tộc, U Cổ tộc, Linh Đồng tộc có kế hoạch khống chế biển Nam Thiên, nhiều năm như vậy, nhất định là phải phái người không ngừng duy trì thế giới di tích cổ này.  

 

"Đến rồi!"  

 

Đêm hôm ấy, đoàn người xuất hiện trong một dãy núi yên tĩnh.  

 

Ánh trăng màu bạc trắng chiếu xuống mặt đất, có thể mơ hồ nghe được tiếng kêu đứt quãng của dế mèn sâu bọ.  

 

Mùi của màn đêm ngập trên không trung, dệt thành một cái lưới mềm mại, quây tất cả cảnh vật vào bên trong.  

 

Những thứ ánh mắt chạm đến được đều bị tấm lưới mềm mại này khoác lên, từng ngọn cây cọng cỏ không còn rõ ràng giống ban ngày.   

 

Nhưng trong khu rừng đầy cây cỏ, cổ thụ với đủ mọi màu sắc, mỗi một loại đều cẩn thận ẩn giấu đi đặc điểm của mình, đều giữ kín lấy bí mật của nó, khiến người ta có một loại cảm giác như mộng như ảo.  

 

Dương Thanh Vân đứng phía trước, nhìn bốn phía nói: "Chính là chỗ này, sư phụ".  

 

"Bây giờ là ban đêm, thoạt nhìn là một loại khác mỹ lệ, mà vào ban ngày nhìn lại, nơi này càng khiến người ta lưu luyến quên về, giống nhau thế ngoại đào nguyên!"  

 

Dương Thanh Vân tiếp tục nói: "Lúc trước con đã đi qua một tuyệt địa, nơi đó có cuồng phong gào rít giận dữ, cho dù là Cửu Thiên Huyền Tiên cũng không thể an toàn đi qua, lúc ấy con cũng bị thương, lảo đảo một đường đi đến đây".  

 

Về sau Dương Thanh Vân đã trùng hợp phát hiện ra cơ duyên đến cảnh giới Tiên Quân ở chỗ này.  

 

Sau đó hắn ta phát hiện ra chỗ này có một con đường khác rời đi, cho nên mới có thể bình yên vô sự rời đi.  

Lần này hắn ta dẫn đám người Tần Ninh đến cũng là đi theo con đường an toàn này.  

 

Nhìn qua, khắp nơi đều là cảnh đẹp, ở dưới bóng đêm mông lung lại có thêm rất nhiều màu sắc huyền diệu.  

 

Giờ phút này Tần Ninh đứng lên.  

 

Trải qua ba ngày khôi phục, kinh mạch xương cốt của hắn đã được nối liền.  

 

Chủ yếu là vì ba ngày nay, Tần Ninh gần như coi Tịnh Ma Tiên Đan như kẹo mà ăn, đống Tịnh Ma Tiên Đan do đám chiến sĩ U Cổ tộc cấp bậc Huyền Tiên bị giết hóa thành đã bị hắn ăn hơn nửa.  

 

"Đúng là... thế ngoại đào nguyên!"  

 

Ánh mắt Tần Ninh hơi sáng lên, không khỏi cười nói: "Nơi tốt, tạm thời dựng trại ở đây, nghỉ ngơi mấy ngày đã, đợi ta khôi phục hẳn rồi tính sau!"   

Advertisement
';
Advertisement