Phía bên kia, Dương Thanh Vân ho khan một tiếng, nói: “Nơi đây chính là biên giới của Thế Ngoại Đào Nguyên mà con nói, lúc trước con đã từng đến, sư phụ, chúng ta vào trong xem thử chút đi?”
“Được!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Sương Nhi đỏ bừng đỡ Tần Ninh, cà nhắc cà nhắc, lại lần nữa leo lên cáng tre.
Vốn dĩ là không cần.
Nhưng hiện tại lại phải dùng! Chủ yếu là do tối hôm qua nhất thời không dừng lại kịp, hai người đưa vào quá mức, Vân Sương Nhi ở phía trên, Tần Ninh phía dưới, thẳng đến khi làm gãy một cây xương đùi.
Vốn dĩ Vân Sương Nhi cũng có kiềm chế, nhưng mà ngay tại thời khắc quan trọng thì chắc chắn là không tài nào kiềm nổi.
Bên trên cáng gỗ.
Tần Ninh nằm yên ổn.
Vân Sương Nhi ở bên cạnh, khuôn mặt xinh xắn vẫn luôn đỏ bừng.
Quá xấu hổ! Đều là tại Tần Ninh! Chỉ có điều y theo mọi người thu thập ổn thỏa, một đường đi thẳng vào trong mảnh đất Thế Ngoại Đạo Nguyên này, cảnh đẹp trên đường nhanh chóng giúp cho người ta quên mất sự lúng túng khi nãy.
“Thật là đẹp…”, Vân Sương Nhi cũng không khỏi cảm thán.
Nhìn lên trên bầu trời, xanh thẳm không có một chút tạp vật, đám mây lơ lửng mà trôi qua, đẹp đẽ động lòng người.
Núi rừng đằng trước, ngọn núi cao ít nhất phải trăm thước, cây cũng ít nhất ba đến năm thước cao, bãi cỏ xanh biếc nối thành từng mảnh từng mảnh, trong lúc mơ màng còn có âm thanh dòng suối chảy róc rách.
Luôn luôn có tiếng chim hót thoải mái dễ chịu.
Khi mọi người bước vào vùng đất Thế Ngoại Đào Nguyên này, hơi thở sảng khoái thấm đẫm lòng người chầm chậm theo dòng nước cuốn qua.
Mỗi một người bước đi ở đây đều cảm giác lòng mình trở nên khoan khoái, đương nhiên… Dương Thanh Vân từng phút từng giây đều đang cẩn thận cảnh giác bốn phía.
Nơi này tuy là Thế Ngoại Đào Nguyên, tuy nhiên cũng chưa chắc đã an toàn.
Tại một khu di tích cổ ở Đông Vĩnh thành chợt xuất hiện một nơi hết sức xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không đơn giản.
“Thanh Vân…” “Có mặt”.
“Lúc trước ngươi ở đây, làm thế nào để thăng lên cảnh giới Tiên Quân?”
Nghe thấy câu này, Dương Thanh Vân đáp thẳng: “Đệ tử phát hiện một bụi huyết liên ở bên trong sơn cốc nào đó của chỗ này, lúc ấy ăn hạt sen vào, bước một bước cuối cùng đi ra là đã trở thành Tiên Quân”.
“Đi nhìn thử xem”.
“Vâng”.
Dương Thanh Vân tiếp tục dẫn đường.
Mọi người nhanh chóng đi đến trước một cái sơn cốc.
Sơn cốc cũng không lớn, tiến vào bên trong, xung quanh có tiếng chim hót cùng hương hoa, không khí vô cùng hòa hợp.
Lúc này Tần Ninh bước xuống, khập khiễng theo Dương Thanh Vân đi vào bên trong sơn cốc.
Trong sơn cốc mùi hoa thơm khắp nơi, hương thơm xộc vào mũi, giữa bãi cỏ là dòng suối chảy róc rách.
Dương Thanh Vân nhanh chóng tìm thấy vị trí của bụi huyết liên mà bản thân phát hiện khi trước.
Khi huyết liên sinh trưởng trên khe nứt của vách núi, đài sen đã bị Dương Thanh Vân hái xuống ăn, ngày hôm nay chỉ còn lại thân và lá sen.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!