Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Chẳng hạn như kể cho các tiên đan sư nghe về trải nghiệm của hắn ở đảo Tam Nguyên, sự tích hắn thành lập Nguyên Hoàng cung sau này, thêm cả Thanh Vân Vệ bây giờ.  

 

Dù gì đi nữa những người này cũng trung thành với bọn Dương Thanh Vân, hắn dạy họ chi tiết hơn thì cũng tốt cho Thanh Vân cung.  

 

Trong bảy ngày này, những người ở đây đã tìm thấy không dưới chục loại thiên tài tiên bảo trong sơn cốc. Tần Ninh vô cùng kiên nhẫn, giảng giải cho các tiên đan sư này biết về công dụng thần kỳ của từng tiên thảo, tiên dược chủ yếu ở đây.  

 

Người giảng, người nghe, cứ thế lại ba ngày thấm thoát trôi qua.  

 

Các tiên đan sư trong Thanh Vân Vệ đã tôn thờ Tần Ninh đến mức xem hắn là thần linh.  

 

Đêm hôm nay.  

 

Trong sơn cốc, một vài người tụ tập tại địa điểm đóng quân của Thanh Vân Môn.  

 

"Tần đại nhân đúng là thần thật rồi, thuật luyện đan này lão phu nghe mà tâm phục khẩu phục!"  

 

Đây là một vị Cửu Thiên Tiên đan sư gạo cội, lúc này đây, ông ta tấm tắc khen ngợi.  

 

Việc học đợt này diễn ra chỉ trong ba ngày ngắn ngủi nhưng lại có giá trị vượt xa những gì ông ta tốn ba trăm năm để học trong sư môn.  

 

Câu nào câu nấy của hắn cũng tràn ngập linh cảm, nêu đúng trọng tâm, không dài dòng lan man.  

 

Một vị tiên đan sư khác cũng khen ngợi: "Đến tận bây giờ, ta mới hiểu vì sao Tần đại nhân chỉ là Huyền Tiên mà cung chủ chúng ta lại là đệ tử của ngài, còn hai vị phó cung chủ, Lý phó cung chủ cũng là đệ tử của ngài, Vân phó cung chủ thì là phu nhân của ngài".  

 

"Nhất là Vân phó cung chủ! Không ít thành viên được chiêu mộ vào Thanh Vân cung chúng ta đều đến đây vì sắc đẹp của Vân phó cung chủ, nhưng Vân phó cung chủ luôn tỏ ra lạnh lùng với bọn họ. Trong khi mấy ngày nay, các ngươi cũng thấy ngày nào Vân phó cung chủ cũng cười đấy, giống Cửu Thiên Huyền Nữ thật sự..." "Ha ha ha... Lão Triệu à, có phải ngươi cũng..." "Xùy xùy, mắc gớm, cút đi!"  

 

Các Thanh Vân Vệ vui vẻ trò chuyện với nhau.  

 

"Từng đó thì đã là gì đâu?"  

 

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột cất lên.  

 

"Lý phó cung chủ!"  

 

Thấy một bóng người mặc đồ đen đến, bọn họ không hẹn mà cùng đứng dậy hành lễ.  

 

Lý Nhàn Ngư phất tay, ngồi vào giữa đám người, cười nói: "Bản lĩnh của sư phụ ta ấy à, các ngươi chỉ mới chiêm ngưỡng được một góc của tảng băng chìm mà thôi".  

 

Nghe vậy, người xung quanh càng tò mò hơn nữa.  

 

"Sư phụ ta là nhân vật đứng trên đỉnh cao từ thuật con rối, thuật ngự thú, đạo kiếm pháp, đạo đao pháp cho đến thuật luyện đan, thuật luyện khí, thuật trận pháp, vân vân và mây mây".  

 

Giọng điệu của Lý Nhàn Ngư ngập tràn sự hãnh diện.  

 

Theo suy nghĩ của Lý Nhàn Ngư, được trở thành đệ tử của Tần Ninh là điều may mắn nhất trong cuộc đời hắn ta! "Lý phó cung chủ đừng gạt bọn ta chứ!"  

Một vị tiên đan sư nói với vẻ khó tin: "Sức của con người có hạn, làm gì có chuyện tinh thông được mọi thứ trên đời chứ?"  

 

Lý Nhàn Ngư nghe ông ta nói vậy thì bật cười sặc sụa: "Thế nào là thiên tài?  

 

Thế nào là yêu nghiệt?  

 

Suy bụng người phàm ra bụng Tiên Nhân thì làm sao mà tưởng tượng được nổi?"  

 

Lý Nhàn Ngư vừa thốt câu này, tiên đan sư vừa lên tiếng lập tức vỗ đầu cái bốp, tỉnh ngộ.  

 

Đúng rồi! Suy bụng người phàm ra bụng Tiên Nhân thì làm sao lý giải được chứ?  

 

Giống như một tên ăn mày đi ăn xin, được quý nhân bố thí một cái bánh bao trắng muốt thì sẽ vui mừng đến nỗi ngủ không yên giấc. 

 

Advertisement
';
Advertisement