Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Sắc mặt Vân Sương Nhi trắng bệch nói: "Có một loại... kiếm uy mà ta không thể chống lại”.  

 

Kiếm uy không thể chống lại?  

 

Là kiếm thể gì ư?  

 

Tần Ninh nghe nói như thế thì nhíu mày lại nhìn về phía người mặc áo bào đen phía xa.  

 

Đột nhiên.  

 

Ánh mắt Tần Ninh ngưng tụ.  

 

"Là ngươi!"  

 

Tần Ninh vô cùng kinh ngạc.  

 

Người mặc áo bào đen đứng xa nhìn Tần Ninh, giọng điệu mang theo vài phần chua sót, nói: "Quả nhiên, ở trước mặt ngươi, cho dù chỉ có một chút sơ hở cũng sẽ bị nhận ra”.  

 

"Ngươi... Vì sao lại làm như thế?"  

 

Tần Ninh lạnh nhạt nói, nhìn về phía người mặc áo bào đen, sau đó lại là nhìn về phía Kế Bạch Phàm, Vương Dã.  

 

"Vì sao lại không chứ...”, người mặc áo bào đen lẩm bẩm nói: "Vì danh, vì lợi?"  

 

"Ta cũng không biết, chỉ là khi bọn họ lấy ra lợi ích mà ta không thể kháng cự, trong lòng ta lập tức xuất hiện chênh lệch, sau đó đi từng bước một bước tới ngày này”.  

 

Vừa nói chuyện, người mặc áo bào đen vung tay lên, áo bào đen trên người bay xa theo gió.  

 

Dáng người thon dài nho nhã mặc trang phục màu xanh hiện ra.  

 

Nhưng mà ở trước ngực hắn ta cũng có một vết thương đáng sợ, hiển nhiên là đến từ tay Vân Sương Nhi.  

 

Nhưng giây phút này.  

 

Mọi người đều không chú ý đến miệng vết thương của hắn ta, mà là nhìn về phía dung mạo của người này.  

 

Người đàn ông này mặc một bộ đồ bó sát màu xanh, dáng người gầy cao ngất giống như một thanh kiếm tiên bị che đậy, vô cùng thần bí.  

 

Dáng đi nhẹ nhàng khoan thai, như chi lan ngọc thụ, trời quang trăng sáng, linh động phiêu dật nói không nên lời.  

 

Đây là một người làm cho người ta có cảm giác rất mâu thuẫn.  

 

Liếc mắt một cái, hắn ta giống như đang tiêu tan trong mắt mọi người.  

 

Nhưng nếu nhìn lại, hắn ta lại nổi bật như hạc trong bầy gà.  

 

"Là hắn ta!"  

 

"Sao lại là hắn ta chứ!"  

 

"Chuyện này...”, đám người xung quanh nhìn thấy thế đều trợn mắt há hốc mồm.  

 

Giờ phút này người đàn ông kia chậm rãi nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Ta nên gọi ngươi là Tần Ninh, hay là nên gọi ngươi là... Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân đây?"

Khi người đàn ông áo xanh vừa dứt lời, những tiếng kinh ngạc xung quanh lập tức hoàn toàn tĩnh mịch! Người này đang nói mê sảng cái gì vậy?  

 

Cái gì mà Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân?  

 

Ai?  

 

Tần Ninh?  

 

Sao có thể! Mà lúc này.  

Xa xa, Yểm Nguyệt thánh chủ Nguyệt Thu Vân bước ra từng bước, trừng mắt quát: "Vương Tiêu, ngươi có ý gì?"  

 

Một câu nói của Nguyệt Thu Vân lại kéo mọi người vào bên trong sự thật.  

 

Không đúng.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement