Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 Ngay lập tức, những đệ tử kia đều lấy ra một cái la bàn, xoay tròn la bàn.  

 

Ầm... Một vị tù phạm Cảnh Hỏa tộc bị trói xích tay xích chân, hai tay hai chân lập tức nổ tung.  

 

"A...", những tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

 

Những tù phạm khác thấy cảnh này, sắc mặt đều run lên.  

 

Thế mà pháp khí phong ấn bọn họ còn có công hiệu như thế?  

 

Rất nhiều tù phạm tụ tập cùng một chỗ.  

 

Lúc này Cảnh Tranh và Ôn Ngọc Trạch cũng rúc vào nhau, sắc mặt khó coi.  

 

Vừa rồi suýt nữa bị đánh chết.  

 

Bây giờ… thật sự phải xong đời sao?  

 

Ầm ầm ầm... Rất nhanh, thân thể từng vị tù phạm của Cảnh Hỏa tộc nổ tung, chết oan chết uổng.  

 

Sắc mặt Cảnh Tranh, Ôn Ngọc Trạch càng thêm khó coi.  

 

Cảnh tượng hỗn loạn, cũng không biết Tần Ninh đã chạy đi nơi nào rồi, Ôn Ngọc Trạch muốn chạy trốn, nhưng bốn phía làm gì có chỗ nào có thể trốn được?  

 

Ầm! Những tiếng nổ tung trầm thấp bộc phát ra.  

 

Bên cạnh hắn ta, cả người Cảnh Tranh nổ tung, máu tươi bắn tung tóe khắp người Ôn Ngọc Trạch.  

 

"Xong rồi xong rồi, xong thật rồi...", Ôn Ngọc Trạch run run rẩy rẩy.  

 

Một giây sau.  

 

Ôn Ngọc Trạch cảm giác được dường như khí văn trong xiềng xích trên người mình sắp thay đổi, sắp bộc phát.  

 

Tử vong tới gần.  

 

Ầm! Nhưng đúng lúc này.  

 

Giữa trời đất, một tiếng ầm ầm hoàn toàn vang vọng.  

 

Ngay sau đó, trong phạm vi mấy chục dặm mặt đất có từng làn sương máu bay lên không.  

 

Sương máu tràn ngập khắp mặt đất, không ngừng di chuyển, mà ngay sau đó, Ôn Ngọc Trạch cảm giác được xiềng xích trên người mình đang bị sương máu ăn mòn, dần dần tắt ngúm đi, không có cách nào phát huy ra uy năng chân chính nữa.  

 

Răng rắc.  

 

Rất nhanh, xiềng xích đã bung ra, Ôn Ngọc Trạch thở phì phò, cả người đầm đìa mồ hôi.  

 

Quá kinh khủng.  

 

Suýt nữa thì xong đời.  

 

Mà cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện bên cạnh Ôn Ngọc Trạch.  

 

"Không sao chứ?"  

 

Giọng nói của bóng người kia giàu từ tính, mang theo vài phần lo lắng.  

 

Ôn Ngọc Trạch nhìn thấy người tới, ngạc nhiên nói: "Kỳ Manh ca!"  

 

Người tới mặc một bộ trường sam màu xanh, ngũ quan nhìn không khác gì Nhân tộc, chỉ là hai tay che kín hỏa văn, ở giữa trán cũng có một dấu ấn đặc biệt.  

 

Không khó để nhìn ra người này cũng đến từ Cảnh Hỏa tộc.  

 

Thanh niên tên là Kỳ Manh nhìn xung quanh, nói: "Mặc dù đây là cái bẫy, nhưng chúng ta vẫn phải tới".  

 

 

"Ngọc Trạch, ngươi hãy đi theo mấy người Cảnh Bỉnh, Cảnh Đàm rời đi trước".  

 

 

Nghe nói như thế, Ôn Ngọc Trạch ngạc nhiên nói: "Kỳ Manh đại ca, ngươi ở chỗ này, ta còn cần chạy nữa ư?"  

 

 

"Ngươi không biết, lần này...", Kỳ Manh mới nói được một nửa.  

 

 

Nơi xa, trên một đỉnh núi có ánh sáng lóe lên, một khí tức cường đại đáng sợ bộc phát ra.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement