Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 “Ha hả...”, Tần Ninh miễn cưỡng cười.  

 

Được lắm! Diệp Nam Hiên nói hắn háo sắc thì thôi, dù sao hắn ta cũng là thẳng nam.  

 

Thần Tinh Dịch.  

 

Ngươi cũng có mặt mũi nói sư phụ ngươi háo sắc?  

 

Ông đây so sánh với ngươi, quả thực là một người đàn ông trung trinh biết không?  

 

“Tên chó này!”  

 

Tần Ninh không nhịn được mắng một câu.  

 

“Ngươi mắng ai vậy?”  

 

Một cái đầu chó thò vào từ ngoài cửa, Đại Hoàng hờn giận nói: “Tên chó là ai?”  

 

“Không ai cả!”  

 

Tần Ninh không nói gì.  

 

Ninh Tùy Vân vội vàng nói: “Thật ra hai vị đại ca rất tôn trọng ngài, nhiều năm qua, nhà họ Ninh chúng ta, còn có Trúc Diệp Tông Tây Thanh Vực đều đang âm thầm hoặc công khai tìm tin tức về ngài ở khắp nơi trong Tam Thanh tiên vực”.  

 

“Được rồi được rồi, ta biết”.  

 

Tần Ninh lập tức nói: “Ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt, ở trong này rất an toàn, cứ yên tâm đi”.  

 

“Ừm”.  

 

Ninh Tùy Vân mỉm cười.  

 

Lúc này Tần Ninh mới rời đi.  

 

“Làm sao vậy?”  

 

Nhìn thấy Đại Hoàng ở ngoài cửa, Tần Ninh hỏi.  

 

“Kỳ Manh tỉnh, muốn gặp ngươi”.  

 

“Ồ?”  

 

Tần Ninh mỉm cười, nói: “Đi”.  

 

Hắn cũng đã nhìn thấy Kỳ Manh và thánh tử của Thái Thanh tiên tông Cáo Thừa Thiên giao thủ, ở cảnh giới Tiên Vương, quả thật hai người đều vô cùng cường đại.  

 

Tần Ninh đoán cho dù mình có lôi kiếp, cộng thêm Cửu Thiên Tinh Nguyên Thuật cũng không thể đánh được bất cứ ai trong hai người này.  

 

Trừ khi dùng Đại Tác Mệnh Thuật.  

 

Hai người này đều là nhân trung long phượng, quả thật là không so được.  

 

Hắn đi ra ngoài sơn cốc.  

 

“Người đâu?”  

 

Tần Ninh nhìn bốn phía sơn cốc, hiếu kỳ nói.  

 

“Không phải đang bị treo ở kia sao?”  

 

Đại Hoàng chỉ lên trên vách núi đá.  

 

Giờ phút này.  

 

Vách núi bên trái bị đào ra một cái rãnh.  

Kỳ Manh kia đang bị xiềng xích quấn    chặt trong cái rãnh, không thể động đậy được.  

 

 

Tần Ninh phi người lên, dừng ở trên một tảng đá trước mặt Kỳ Manh.  

 

 

Trong cái rãnh, trên xiềng xích có những lưỡi đao rất nhỏ, rậm rạp, cứa rách da thịt của Kỳ Manh.  

 

 

Đại Hoàng cười ha ha nói: “Lão già kia năm đó để lại một số thứ có ích, thứ này chuyên môn dùng để trói người”.  

 

 

“Lưỡi đao này dùng để cắt tay chân của hắn ta, một khi tay chân lành lặn, lưỡi dao sẽ xoay tròn, cứa nát tay chân tính cả xương cốt, sau đó sẽ chảy xuôi theo cái rãnh đằng sau vào trong ổ khoá này, chuyển hóa thành lực lượng, tiếp tục trói chặt hắn ta!”  

 

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh sửng sốt.   

Advertisement
';
Advertisement