Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 “Tên nhóc thối”.  

 

Tần Ninh mắng một câu, lấy ra một viên Tịnh Ma Tiên Đan tinh khiết nhét vào trong miệng Diệp Nam Hiên.  

 

Tiên đan này có thể chữa thương cho Diệp Nam Hiên ở trình độ nhất định, ổn định sức sống của hắn ta.  

 

Tiếp theo, Tần Ninh bắt đầu lấy ra đủ loại dụng cụ, rửa sạch vết thương trên người Diệp Nam Hiên, rịt thuốc, loại trừ hàn khí trong cơ thể hắn ta vân vân... Hắn cứ bận rộn như thế.  

 

Bốn ngày trôi qua.  

 

Trong phòng.  

 

Tần Ninh ngồi ở bên giường, chậm rãi thở ra.  

 

Hắn quá mệt mỏi! Cho dù đã ăn không ít Tịnh Ma Tiên Đan tăng thêm tinh thần cho mình, nhưng cũng mệt chết đi.  

 

Hắn liền trực tiếp nghỉ ngơi trong phòng này.  

 

Kết quả lại ngủ mất.  

 

Trên giường, người Diệp Nam Hiên quấn đầy băng vải, lông mi run run, chậm rãi tỉnh dậy.  

 

Đập vào mắt hắn ta là trần nhà cỏ.  

 

Diệp Nam Hiên cảm giác đầu hơi choáng váng.  

 

Sau đó trên người truyền đến đau nhức.  

 

Mẹ nó! Đây là ở đâu?  

 

Diệp Nam Hiên gian nan ngồi dậy, nhìn thấy một bóng người bên giường.  

 

Sườn mặt rất quen thuộc.  

 

Diệp Nam Hiên ngẩn ra.  

 

Hắn ta chậm rãi đi xuống giường, nhìn khuôn mặt, dáng người của người đang tựa vào bên giường kia.  

 

“Sư... Sư phụ...”, Diệp Nam Hiên giật mình, cả người ngây ra tại chỗ, vẻ mặt không thể tin.  

 

Thật là... sư phụ?  

 

Đây không phải nằm mơ chứ?  

 

Không phải hắn ta đang đánh nhau với Vũ Vô Mộng sao, cuối cùng không biết Vũ Vô Mộng có chết hay không, dù sao hắn ta đã hôn mê đi.  

 

Sao lại xuất hiện trong căn nhà cỏ này, hơn nữa sư phụ còn ở bên cạnh?  

 

“Không phải ta đang nằm mơ chứ?”  

 

Diệp Nam Hiên lẩm bẩm nói.  

 

“Là mơ?  

 

Hay không phải?”  

 

Nhìn sư phụ gần trong gang tấc trước mắt, trong lòng Diệp Nam Hiên vô cùng rối rắm.  

Nếu đây là một giấc mơ thì nó quá chân thực! Nhưng nếu không phải mơ thì sao có thể?  

 

 

Diệp Nam Hiên cắn chặt răng, nâng cánh tay phải còn lành lặng lên, sau đó vươn tay lên cao, lập tức hạ xuống.  

 

 

Chét! Một tiếng bàn tay đánh vào mặt lanh lảnh vang lên.  

 

 

Mà đúng lúc này, cửa nhà cỏ bị mở ra, Ninh Tùy Vân bưng một bát canh thịt vừa vặn bước vào.  

 

 

Thấy một màn như vậy, Ninh Tùy Vân chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, bát canh thịt cầm trong tay rơi xuống đất choang một tiếng, cả người hắn ta cũng ngồi bệt xuống đất.  

 

 

Hắn ta đã nhìn thấy gì?  

 

 

Diệp Nam Hiên... cho... Tần đại ca một cái tát! Đệ tử cho sư phụ một cái tát? 

Advertisement
';
Advertisement