Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 

“Kỳ Manh ca...”, “Vô Mộng...”, Cảnh Lang và Băng U Cơ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của hai người, sát khí cuồn cuộn trong lòng.  

 

 

Đám võ giả khác của Hàn Mị tộc và Cảnh Hoả tộc nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của hai người kia cũng bùng nổ hận ý, hận không thể trực tiếp xông lên.  

 

 

Tần Ninh đứng vững như Thái Sơn: “Muốn giết chúng ta ư?  

 

 

Bây giờ các ngươi còn chưa đủ tư cách”.  

 

 

Nói xong, Tần Ninh lấy Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm ra, trường kiếm chợt lóe hào quang, chỉ thẳng về phía trước.  

 

 

“Kế tiếp, chúng ta hãy tâm sự một lát đi!”  

 

 

Tâm sự?  

 

 

Cảnh Lang cùng Băng U Cơ đều khó hiểu.  

 

 

Tần Ninh cười nhạo nói: “Hãy nhìn cho rõ đây”.  

 

 

Hắn vừa nói xong, một bóng người được thả ra.  

 

 

Đúng là Ôn Ngọc Trạch.  

 

 

“Ôn Ngọc Trạch!”  

 

 

Vừa thấy Ôn Ngọc Trạch, Cảnh Lang biến sắc.  

 

 

Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, thậm chí Tiên Vương Tiên Hoàng đều xuất hiện, cũng chính là vì Ôn Ngọc Trạch.  

 

 

Mà bây giờ Ôn Ngọc Trạch lại đang ở trong tay Tần Ninh.  

 

 

Đám đệ tử các tiên tông tiên cung khác nhìn thấy Ôn Ngọc Trạch xuất hiện, cũng trợn mắt há hốc mồm.  

 

 

Ôn Ngọc Trạch mà bọn họ muốn tìm lại đang ở trong tay Tần Ninh.  

 

 

Tần Ninh cười nói: “Ôn Ngọc Trạch đang ở chỗ ta”.  

 

 

“Mạng sống của Kỳ Manh và Vũ Vô Mộng cũng đang bị ta nắm trong tay, có thể nói chuyện tử tế rồi đúng không?”  

 

 

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Cảnh Lang càng thêm âm trầm.  

 

 

Băng U Cơ ở bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa mở miệng.  

 

 

Đúng là hai người không thể phá được cấm chế trong sơn cốc này ngay được.  

 

 

“Ngươi muốn nói chuyện gì?”  

 

 

Cảnh Lang mở miệng nói: “Ngươi tên là Tần Ninh đúng không?  

 

 

Nếu ngươi nguyện ý thả ba người bọn họ ra, việc này có thể xóa bỏ, bọn ta có thể cho ngươi một cuộc sống như cá gặp nước ở Tam Thanh tiên vực!”  

 

 

“Ngươi chỉ là một Tiên Vương nho nhỏ thôi, cũng đừng đứng đây nói hươu nói vượn nữa!”  

 

 

Tần Ninh nói thẳng: “Ta hỏi ngươi, Ôn Ngọc Trạch rốt cuộc có bí mật gì?  

 

 

Lại đáng để Cảnh Hoả tộc các ngươi trả giá lớn như vậy cũng không chịu từ bỏ?”  

 

 

Hắn vừa hỏi xong, Băng U Cơ đưa mắt nhìn về phía Cảnh Lang.  

 

 

Mặc dù Hàn Mị tộc và Cảnh Hoả tộc ở Tam Thanh tiên vực vẫn luôn giúp đỡ nhau, nhưng cô ta cũng không biết Ôn Ngọc Trạch rốt cuộc có bí mật gì! “Tần Ninh, chỉ cần ngươi thả...”, “A!”  

 

 

Cảnh Lang còn chưa dứt lời, Tần Ninh đã trực tiếp chém một kiếm lên vai trái của Kỳ Manh, máu tươi chảy ra ròng ròng.  

 

 

Sắc mặt Cảnh Lang run lên.  

“Là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta!”  

 

 

Tần Ninh lập tức nói: “Bây giờ chúng ta đang ở trong cấm trận, ngươi không giết được ta, nhưng ta lại có thể giết bọn họ, ngươi không nói, ta sẽ giết Kỳ Manh trước, sau đó giết Vũ Vô Mộng, cuối cùng là giết Ôn Ngọc Trạch, để ta xem rốt cuộc đến khi nào thì ngươi mới bằng lòng nói!”  

 

 

Cảnh Lang vốn tưởng rằng Tần Ninh không dám làm gì.  

 

 

Nhưng không ngờ Tần Ninh lại quả quyết như thế.  

 

 

Hắn ta nhất định không thể nói ra bí mật của Ôn Ngọc Trạch được.   

 

 

Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc  Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ tamlinh247.com.vn.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !

Advertisement
';
Advertisement