Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Nhưng đại lâu chủ Ngô Ưng đã quá quen với chuyện này rồi.  

 

Mỗi lần Thượng Vân Nhiên nhìn thấy Huyền đại sư đều hận không thể quỳ gối dập đầu.  

 

Người thanh niên kia mặc một bộ đan bào trắng tinh, góc đan bào có thêu mây vàng tinh tế, ngũ quan của người thanh niên ấy tuyệt mỹ vô song như được thần linh điêu khắc tỉ mỉ.  

 

Khuôn mặt người thanh niên góc cạnh rõ ràng trông vô cùng điển trai.  

 

Hàng tóc mai sắc bén như dao cắt, lông mày đen như họa.  

  Advertisement

Gương mặt nho nhã tựa hoa đào, đôi mắt long lanh như làn sóng mùa thu.  

 

Quả thật trông giống hệt dáng vẻ của công tử nhà giàu tuấn tú nho nhã.  

 

“Ời...”, Huyền đại sư bình thản nói: “Vân Nhiên à...”, “Đại sư, mời người nói ạ”.  

 

“Thiên phú của ngươi ổn đấy, phương pháp tu thân mà ta dạy cho ngươi, ngươi có thông hiểu được gì không?”  

  Advertisement

Thượng Vân Nhiên nghe vậy bèn vội nói: “Đệ tử ngu si, đã làm mất mặt đại sư rồi...”, “Ôi, thôi, thiên phú của ngươi chỉ có thể nói là khá tốt thôi, lĩnh ngộ được đã không tồi lắm rồi, nhưng mà ta nghĩ rằng ngươi đã lĩnh ngộ nhiều hơn trong khoảng thời gian qua nhỉ?”  

 

Thượng Vân Nhiên đáp lời ngay: “Vâng vâng ạ!”  

 

Ngô Ưng thấy đại nhân nhà mình khúm núm như vậy, trong lòng tức không biết xả vào đâu.  

 

Tổng lâu chủ của Thượng Thanh lâu là Tiên Đế đỉnh phong, có biết bao nhiêu người kính ngưỡng quỳ bái chứ.  

 

Thế nhưng... trong mắt Huyền đại sư kia người vĩ đại ấy chẳng bằng con chó.  

 

“Ta nói với ngươi này, muốn đột phá Tiên Tôn trở thành thần, ngươi còn kém xa lắm”.  

 

“Đại sư nói phải ạ, tại hạ sẽ khắc ghi trong lòng”.  

 

“Ời...”, Huyền đại sư nói tiếp: “Lần này tìm ta có chuyện gì?”  

 

Thường Vân Thiên bèn đáp: “Đại sư, chúng ta đã điều tra tìm kiếm người mà người tìm kiếm ở Tam Thanh tiên vực vài năm gần đây. Bây giờ đều nhận được tin phủ định”.  

 

“Nhưng may thay lần này xuất hiện một người cũng tên là Tần Ninh đến từ Thái Thượng tiên vực, gần đây mới tới Tam Thanh tiên vực...”, ngay sau đó, Thượng Vân Nhiên tường thuật mọi tin tức về Tần Ninh cho Huyền đại sư.  

 

Thậm chí, đến cả bức tranh, khí chất của Tần Ninh đều được ông ta miêu tả rất tỉ mỉ.  

 

Một lúc lâu sau đó.  

 

Huyền đại sư kia trầm ngâm ngẫm nghĩ.  

 

“Ngươi chờ ta ở đây!”  

 

Nói rồi, Huyền đại sư bước ra rời khỏi nơi đây.  

 

Huyền đại sư lang thang quanh khu vực bí mật trong tiểu thế giới, một lát sau mới xuất hiện trong một sơn cốc.  

 

Xung quanh vắng tanh không một ai.  

 

Lúc này, Huyền đại sư mới hét lên.  

 

“Chắc chắn là hắn! Ha ha ha ha ha... ha ha ha ha...”, Huyền đại sư cười lăn lộn trong sơn cốc, quên hết tất cả vừa hừng phấn vừa la hét.  

 

“Ai da, Tần Ninh à, ai da, ngươi mới là Cửu Thiên Huyền Tiên thôi, ai da... Em trai ngươi tới đây!”  

 

“Huyền đại sư cười ha hả, vô cùng hưng phấn.  

 

“Thật không uổng công ta giảng đạo nhạt nhẽo mỗi ngày rồi còn nói cả công pháp mất mặt trước bọn dế nhũi kia, cuối cùng cũng đã chờ được ngươi tới đây rồi!”  

Huyền đại sư cười nghiêng ngả.  

 

 

“Tẩu đã nói với ta rằng thấy ngươi thì đánh ngươi trước, đánh chết ngươi luôn!”  

 

 

Trong sơn cốc, Huyền đại sư cười sung sướng không ngừng lại được.  

 

 

Một lúc lâu sau.  

 

 

Huyền đại sư kìm nén niềm vui trong lòng, vuốt cằm tự hỏi: “Nếu bây giờ ta gặp hắn chẳng phải bại lộ rồi còn gì?”  

 

 

“Vậy còn có ý nghĩa gì nữa đâu?”  

 

 

“Nguyên Hoàng Thần Đế của Thương Mang Vân Giới giờ chỉ là một Cửu Thiên Huyền Tiên nho nhỏ, ta không chơi chết hắn thì thật có lỗi quá!”   

Advertisement
';
Advertisement