Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Biển cả bao la, bát ngát, phóng tầm mắt nhìn không thấy tận cùng.  

 

 

Khi ba người bọn Tần Ninh tới bờ biển thì trên bờ biển dài này cũng đã có một vài người đang ở đây.  

 

Lần này ba tông huyên náo xôn xao, rất nhiều người đều chạy tới đây vì di tích cổ sắp xuất thế.  

 

Tính tới giờ, vẫn chưa ai biết được rốt cuộc di tích cổ này liên quan tới nhân vật lớn nào.  

 

Tuy nhiên, không ít người suy đoán rằng, nhất định nó có liên quan với một vị Tiên Đế, thậm chí là Tiên Tôn nào đó. Nếu không thì hoàn toàn không đáng để ba đại tông phải nhộn nhịp khí thế chuẩn bị đầy đủ như vậy.  

 

Ba người bọn Tần Ninh vừa mới tới được bờ biển.  

 

Cách đó không xa, một nhóm khác cũng tới được bờ biển.  

 

Nhìn kỹ lại thì trong đó có một thanh niên mà bọn họ từng gặp mặt.  

 

Chính là Vũ Văn đến từ Võ Viêm vực.  

 

Vũ Văn nhìn thấy ba người bọn Tần Ninh, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng và coi thường, thì thầm nói gì đó với một vị trung niên đứng bên cạnh mình.  

 

Vị trung niên kia nghe xong, sắc mặt trở nên u ám.  

  Advertisement

Chẳng bao lâu sau, ông ta dẫn Vũ Văn tới chỗ ba người bọn Tần Ninh.  

 

“Cha, chính là thằng ranh này, thật là ngông cuồng”.  

 

Vũ Văn chỉ tay vào Tần Ninh, nói: “Lần trước hắn còn đòi động thủ đánh nhi tử!”  

 

“Cả hai ả này nữa!”  

 

Vũ Văn nhìn Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đội mũ có màn che, oán hận nói: “Nhi tử chỉ nhìn bọn ả một cái thôi mà bọn họ đã hùng hổ dọa người rồi”.  

 

Nghe vậy, sắc mặt của người đàn ông trung niên càng thêm u ám.  

 

“Anh bạn trẻ à, đã đi ra khỏi nhà mình rồi thì sao lại cư xử ngông cuồng như vậy chứ?”  

 

Tần Ninh liếc nhìn người đàn ông trung niên, hỏi: “Ông là ai?”  

 

“Cha xem hắn kìa...”, người đàn ông trung niên ngăn Vũ Văn lại, đáp: “Tại hạ là Vũ Đông Phong, tộc trưởng của Vũ gia ở Võ Viêm vực”.  

 

“Ồ”.  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Lo mà dạy con của ông cho đàng hoàng, lần này hắn ta chọc tới ta, ta không chấp nhưng nếu lần sau hắn ta chọc phải người nóng tính thì chưa biết sẽ chết thế nào đâu!”  

 

“Ngươi...”, Vũ Văn không nén nổi giận.  

 

Vũ Đông Phong cũng sầm mặt lại: “Ta tự biết phải dạy con mình thế nào, thế còn ngươi thì sao?”  

 

“Cha ngươi dạy dỗ ngươi thế nào vậy?”  

 

“Vũ Đông Phong, cút sang một bên”.  

 

Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.  

 

Diệp Viên Viên vén tấm màn của chiếc mũ lên, giọng lạnh lùng.  

 

Nghe thấy giọng nói này, lại nhìn thấy khuôn mặt kia, nét mặt hung dữ của Vũ Đông Phong chợt cứng đờ.  

 

“Diệp... Diệp cô nương...”, Vũ Đông Phong ngẩn người.  

 

Tại sao… Tại sao người phụ nữ này lại là Diệp Viên Viên?  

 

Năm xưa, Vũ Đông Phong từng được mời tham gia ngày hội của Thượng Thanh Lâu một lần, đã làm quen được không ít nhân vật ở đó.  

 

Lúc ấy, người khiến Vũ Đông Phong ấn tượng nhất chính là những đệ tử Thượng Nguyên của Thượng Thanh Lâu.  

 

Người nào người nấy đều là rồng phượng giữa đám đông, cảnh giới, thực lực đều không hề thua kém ông ta.  

 

Cuộc đời này của ông ta có cố gắng hết cỡ cũng chỉ có thể đạt tới tiểu thành Tiên Vương cảnh giới, muốn đột phát thêm gần như là không thể.  

 

Còn các đệ tử Thượng Nguyên của Thượng Thanh Lâu thì sau này đều sẽ là trưởng lão cốt cán của Thượng Thanh Lâu, cấp bậc lâu chủ, uy phong khắp cõi Tam Thanh tiên vực.  

 

Ông ta từng thấy Diệp Viên Viên đi theo sau lưng một vị lâu chủ của Thượng Thanh Lâu.  

 

“Diệp thần nữ!”  

 

Vũ Đông Phong lập tức đổi giọng.  

 

Hiện tại, Diệp Viên Viên không chỉ đơn giản là đệ tử Thượng Nguyên.  

Gần đây, Thượng Thanh Lâu đã sắc phong Diệp Viên Viên làm thần nữ, địa vị cao hơn các đệ tử khác, sánh ngang với lâu chủ, không ít người ở Tam Thanh tiên vực đều đã biết chuyện này.  

 

 

“Ôi, Diệp thần nữ, sao... sao người lại ở đây…”, Diệp Viên Viên hờ hững nói: “Ngươi tự đi hỏi thử con của ngươi đi”.  

 

 

Nghe vậy, Vũ Đông Phong lập tức hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.  

 

 

Ông ta lập tức đập trán con trai mình, mắng to: “Đồ súc sinh nhà ngươi, nhất định là tại ngươi đùa bỡn Diệp thần nữ, làm Diệp thần nữ không vui, lại còn định lừa gạt cha ngươi”.  

 

 

Vũ Văn kêu rên nói: “Cha, con... Con không biết...”, “Không biết mà ngươi còn tự lao đầu vào chỗ chết à, đúng là tự lao đầu vào chỗ chết mà!”  

 

 

Thấy hai cha con làm trò cười cho thiên hạ xem, Diệp Viên Viên bất đắc dĩ nói: “Đúng là ngươi nên đánh hắn ta một trận nhưng mà cút xa ra một chút rồi hãng đánh!”  

 

 

“Vâng, vâng, vâng!”  

Advertisement
';
Advertisement