Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Thì ra thứ rơi trúng mặt Đại Hoàng là một đống bùn nhão màu đen, sáng bóng như mực.  

 

Thế nhưng, trong đống bùn nhão này lại lấp lánh những chấm sao, lóe lên ánh sáng lờ mờ.  

 

“Kỳ lạ thật...”, Diệp Nam Hiên nhìn chằm chằm đống bùn trên mặt Đại Hoàng, không khỏi hỏi: “Nó là gì vậy, sư phụ?”  

 

Lúc này, Tần Ninh cũng đang đứng trên cao nhìn xuống.  

 

Bàn tay hắn đeo găng tay, sờ vào mặt Đại Hoàng, đống bùn đen đó trượt “oạch” một cái, rơi vào tay Tần Ninh.  

 

Đại Hoàng khôi phục thị lực trở lại, thấy bọn Tần Ninh nhìn nó chằm chằm, không khỏi hỏi: “Sao vậy?  

 

Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Tần Ninh nhìn đống bùn đen, không nói một lời.  

 

Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên cũng không biết nên nói gì.  

 

Sau một lúc lâu.  

 

Tần Ninh cầm đống bùn đen, nói: “Không nhìn ra nó là gì…”, “Thôi, đi xem thử xem trong quan tài gỗ có gì trước đã!”  

 

Lớp ngoài của quan tài đã nổ tung nhưng quan tài bên trong vẫn nguyên vẹn, không hề tổn hại mảy may.  

 

Bốn người một chó đi lại chỗ quan tài.  

  Advertisement

“Đại Hoàng, mở quan tài đi”.  

 

“Hả?  

 

Tần gia, ngươi làm đi, ngươi làm thì ổn hơn đấy”.  

 

“...”, Diệp Nam Hiên bước tới nói: “Để con làm”.  

 

Nói rồi, hắn ta rút tiên đao ra, tì kiếm lên nắm quan tài.  

 

“Phá!”  

 

Một luồng lực bắn ra.  

 

Ầm! Nắp quan tài bay lên không.  

 

Mọi người lập tức cảnh giác.  

 

Thế nhưng bên trong quan tài lại không có động tĩnh gì bất thường.  

 

Đại Hoàng lập tức chạy lại gần quan tài, bám hai chân lên vách quan tài, rướn thẳng người, thò đầu nhìn vào trong.  

 

“Đệt, hóa ra là một con quái vật”.  

 

Quái vật?  

 

Bốn người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên đua nhau xem thử… Cùng lúc này.  

 

Trong Tam Dạ cung.  

 

Ở một tòa cung điện khác.  

 

Linh Nguyệt tiên tử đang tìm kiếm trong điện, xem có món đồ tốt nào có giá trị hay không.  

 

Đột nhiên, một bóng người lướt tới như gió.  

 

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi...”, Thần Tinh Dịch cuống quýt nhào tới trước mặt Linh Nguyệt, túm lấy cổ tay của cô ta, hết sức mừng rỡ nói: “Được rồi, được rồi, đi nào, đi nào!”  

 

Được rồi hả?  

 

Được rồi cái gì?  

 

Linh Nguyệt không hiểu gì, nhìn về phía Thần Tinh Dịch.  

 

Thần Tinh Dịch không dài dòng, đắc ý nói ngay: “Đừng hỏi, đừng nói, dùng miệng, dùng thân thể để cảm nhận, ngươi sẽ biết!”  

 

Nghe vậy, Linh Nguyệt tiên tử đỏ mặt.  

 

Kết quả là... Sau nửa canh giờ.  

 

Linh Nguyệt tiên tử đứng dậy, chùi môi, ai oán nhìn Thần Tinh Dịch, không khỏi nói: “Có lẽ là ngươi dung hợp áo giáp Đế khí làm thân thể bị tổn thương rồi, Dịch lang, ngươi yên tâm, ta có thể chờ ngươi, đừng nóng vội”.  

 

Thần Tinh Dịch chán chường đứng bên cây cột, bối rối tới mức quên cả mặc quần.  

 

Hắn ta đã xông phá gần nát cả huyệt Thiên Nhất rồi.  

 

Nhưng vẫn không hề có phản ứng! “Sư phụ lừa con!”  

 

Nét mặt Thần Tinh Dịch như thể căm thù đến tận xương tuỷ, hắn ta hung dữ nói: “Sư phụ lừa con, lừa con, lừa con!”  

 

... Bên trong ngọn tháp cao ba trượng.  

 

Nhóm bốn người một chó của Tần Ninh nhìn chằm chằm vào trong quan tài.  

 

Bên trong chiếc quan tài to này có chứa một… Cái xác! Cái xác này mặc trang phục da thú, nằm trong quan tài gỗ, đã hoàn toàn tắt thở.  

 

Hơn nữa, không khó nhìn ra đây là một người phụ nữ.  

Chỉ có điều làn da của người phụ nữ này màu đỏ nhạt, trên trán có sừng, mặt như trái táo, bóng loáng, căng mịn.  

 

 

Nếu chỉ xét các đường nét trên khuôn mặt thôi thì rất đẹp.  

 

 

Cô ta nằm trong quan tài gỗ, toàn thân không còn hơi thở sự sống.  

 

 

“Đây chẳng phải chính là Dị tộc mà Tề Văn Dạ miêu tả hay sao?  

 

 

Đầu mọc sừng thú, màu da kỳ lạ”.  

 

 

Diệp Nam Hiên không khỏi nói.  

 

 

“Một giống loài Dị tộc ngoại vực khác với Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc... Có lẽ là người mà năm xưa Tam Thanh tiên giáo bắt được, phong ấn ở đây”.   

Advertisement
';
Advertisement