Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 Tần Ninh ít nhiều vẫn có thể phân biệt được ba chữ rồng bay phượng múa kia.  

 

Dù sao, chữ của hắn cũng rồng bay phượng múa không kém.  

 

Đương nhiên, nói dễ nghe một chút là rồng bay phượng múa, đại khai đại hợp, không theo một khuôn mẫu nào, nói khó nghe thì chính là lối chữ thảo, thảo không biên giới.  

 

Tần Ninh nhìn từng chữ viết được chạm trổ trong chính sảnh này.  

 

Không phải dùng bút viết, dường như dùng kiếm chạm trổ xuống.  

 

"Man di ngoại tộc, phạm Tam Thanh ta, đuổi đi tà ma, trả ta trong sạch!"  

 

Mười sáu chữ đầu nhuốm đẫm kiếm khí, Tần Ninh nhìn qua, thậm chí còn cảm thấy hai mắt hơi hơi đau nhói.  

 

Có thể nghĩ, lúc Liễu Hoa Thanh viết xuống đoạn văn này giận dữ thế nào.  

  Advertisement

Sự giận dữ kia thậm chí khắc vào chữ viết ở nơi này.  

 

"Sư phụ...", Diệp Nam Hiên thấy Tần Ninh chỉ đọc một câu liền không đọc tiếp, không khỏi vò đầu nói: "Cái này viết gì thế?"  

 

Hắn ta thật sự không xem hiểu.  

 

Chữ viết quá ngoáy, còn không bằng chữ của hắn ta.  

 

"Trên này giảng giải dáng vẻ và năng lực thủ đoạn của mấy loại Dị tộc".  

 

Tần Ninh chậm rãi đọc: "Hai sừng của Thanh Giác tộc ẩn chứa toàn bộ tinh khí thần của bọn họ, chặt đứt tay chân của bọn họ sẽ không khiến chúng chịu thương tổn quá lớn. Có thể chém vào sừng thú, bọn họ hẳn sẽ phải chết, hoặc lấy ra Giác Tủy dịch trong sừng bọn họ, một thân thực lực của những kẻ này sẽ giảm đi hơn một nửa".  

 

"Vừa rồi đám thi thể bị thối rữa kia chính là Ảnh Lang Tộc, tốc độ của bọn họ cực nhanh, có huyết mạch của một loại thần linh mang tính lang nào đó, về bản chất không giống với đám Lang Thú trong Tiên Giới chúng ta".  

 

"Lúc chiến đấu, những người của Ảnh Lang Tộc này có thể hóa thành thú, toàn thân xuất hiện nhiều lông tóc hơn, lực sát thương lớn hơn".  

 

"Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nhanh đến mức đôi khi chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của chúng khi chiến đấu với võ giả cùng cảnh giới, bởi vậy được đặt tên theo".  

 

Diệp Nam Hiên gật gật đầu.  

 

"Trên này còn ghi lại thêm mấy loại Dị tộc khác, đều là đám Dị tộc tính toán từ thế giới bên ngoài tiến vào trong Tam Thanh tiên vực chừng trăm vạn năm trước".  

 

"Theo ghi chép của Liễu Hoa Thanh, đám Dị tộc này có chuẩn bị từ trước, có kế hoạch tiến hành xâm lược từng cấp bậc của Thương Mang Đại Thế Giới chúng ta".  

 

Điểm này Diệp Nam Hiên cũng hiểu được.  

 

Bất luận là Hạ Tam Thiên, hay Trung Tam Thiên đều gặp phải Dị tộc, chủng loại và số lượng còn không ít.  

 

Diệp Nam Hiên khẽ hừ: "Thật muốn sinh ra ở thời đại trăm vạn năm trước, sung sướng chém giết đám Dị tộc kia một phen".  

 

"Thời đại bây giờ khó hơn ngày xưa nhiều".  

 

Tần Ninh nói thẳng: "Ngươi cho rằng hiện tại là tốt?"  

 

"Cái gọi là tốt chỉ là bề nổi".  

 

"Trong số mười hai tiên vực lớn, ta đã đi qua tiên vực Đại La, Thái Thượng tiên vực, Tam Thanh tiên vực. Gần như mỗi lần đến một Tiên Vực, ta đều thấy được bóng dáng của Dị tộc, Viêm Tộc Vũ tộc, U Cổ Tộc, Linh Đồng Tộc, Huyết Nguyệt Tộc, và cả Cảnh Hỏa tộc, Hàn Mị tộc hiện tại".  

 

"Đây chỉ là ba Tiên Vực lớn, chín Tiên Vực lớn còn lại...", Tần Ninh thở dài: "Nếu là ta năm đó, thân là Linh Thánh Thiên, ta thật sự muốn đánh từng người Tiên Tôn Tiên Đế trong Tiên Giới, nhất thiết phải liên hợp giết chết bất luận Dị tộc nào!"  

Diệp Nam Hiên lại nghiêm túc nói: "Sư phụ, hiện tại cũng có thể mà".  

 

 

"Có thể?"  

 

 

"Dạ".  

 

 

"Có thể cái búa ấy!"  

 

 

Tần Ninh cười mắng: "Hiện tại vi sư chỉ là một Tiên Quân hạ vị, lúc trước dùng lôi kiếp làm mánh khóe có thể giết được Tiên Vương. Bây giờ đối mặt với Tiên Vương, ta cũng phải chuồn, ngay cả ngươi ta cũng đánh không lại".  

 

 

Nghe được câu nói sau cùng, Diệp Nam Hiên cảm thấy mỹ mãn.  

 

 

Dù sao đệ tử lợi hại hơn sư phụ cũng là điều rất đáng kiêu ngạo.   

Advertisement
';
Advertisement