Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Nấu ngươi thành một bữa lẩu thịt cầy còn không kém nhiều lắm".  

 

 

Diệp Nam Hiên sáp lại gần, cười hì hì nói: "Hương vị hẳn sẽ rất khá, dù thế nào chó ngươi cũng ăn thiên tài địa bảo mỗi ngày mà. Lần trước còn ăn nhiều Tịnh Ma Tiên Đan như vậy, thịt chó chắc chắn siêu thơm!"  

 

"Gâu gâu gâu...", Đại Hoàng lập tức nhe răng trợn mắt, cắn về phía Diệp Nam Hiên.  

 

Diệp Nam Hiên phản ứng lại, nhanh tay đóng cửa.  

 

Răng rắc.  

 

Răng nanh trong miệng Đại Hoàng cắn vào cánh cửa, cộm đau, làm Đại Hoàng gâu gâu loạn sủa.  

 

Diệp Nam Hiên cười ha ha: "Ai bảo con chó chết ngươi ngày ngày chỉ biết cắn người".  

 

"Đừng nhúc nhích!"  

 

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.  

 

Diệp Nam Hiên quay đầu nhìn, chợt thấy Tần Ninh và Diệp Viên Viên đi tới.  

 

"Sao vậy?"  

  Advertisement

"Sư phụ?"  

 

"Ngươi tạm thời đừng nhúc nhích!"  

 

Tần Ninh nhìn sau lưng Diệp Nam Hiên, thận trọng nói: "Hóa ra kỳ quái ở chỗ này!"  

 

Nói xong, Tần Ninh tiến lên, kéo Diệp Nam Hiên ra, sau đó chậm rãi đóng lại hai cánh cửa.  

 

Cửa điện đóng lại, cả tòa đại điện lập tức nhìn ảm đạm hơn không ít.  

 

Nhưng giờ phút này, đằng sau hai cánh cửa hiện lên hai dấu vết hình nửa vòng tròn.  

 

Dấu vết kia giống như bị lửa đốt thành, hoàn toàn đối xứng, hợp lại thành một vòng tròn.  

 

Nhìn kỹ, nơi chốn của hình tròn này hiện rõ vẻ bất phàm, hai dấu ấn nửa vòng tròn dần dần lấp lóe ánh sáng.  

 

Tiếp đó, ánh sáng chiếu rọi xuống trên mặt đất.  

 

Cách sau cánh cửa chừng ba trượng, mặt đất bị chiếu ra một ký hiệu hình tròn.  

 

Mà... Theo hình chiếu rơi xuống, trong phạm vi ký hiệu hình tròn kia, mặt đất như thể bị bỏng cháy, bốc lên khói xanh... Qua thời gian đại khái một chén trà, mặt đất bị bỏng cháy thành một hang động.  

 

Hang động sâu chừng một thước, đường kính ba thước.  

 

Cúi đầu nhìn xuống, trong hang động lóe ra hào quang nhàn nhạt, hiển nhiên vẫn là phong ấn.  

 

Đại Hoàng thấy cảnh này, hai mắt sáng lên, gào khóc: "Trời ơi, có bí mật".  

 

Diệp Nam Hiên không còn gì để nói: "Những người xưa này thật đúng là không chê phiền toái, giấu thứ gì mà phải phiền phức như vậy?"  

 

"Phù chú sau cửa... Chiếu xuống mặt đất, nảy sinh điều kỳ quặc, còn... còn có phong ấn".  

 

Thần Tinh Dịch cười hì hì: "Đợi sau này ngươi cũng thành người xưa, ngươi sẽ biết vì sao người xưa lại thích tốn sức như vậy".  

 

"Nói như ngươi biết ấy!"  

 

"Không thèm ầm ĩ với ngươi".  

 

Khi mà trai thẳng sắt thép và công tử đào hoa ở cùng một chỗ với nhau, nói chung chính là như vậy.  

 

Tần Ninh cảm thấy, hai đệ tử không nên ở chung với nhau nhất chính là Diệp Nam Hiên và Thần Tinh Dịch.  

 

Một người coi phụ nữ như không khí.  

 

Một người xem phụ nữ như bảo bối.  

 

Tam quan của hai người này không hợp, ở chung một chỗ không tranh cãi mới là lạ.  

 

"Nhìn xem rốt cuộc là cái gì đi!"  

 

Mấy người bảo vệ xung quanh Tần Ninh.  

 

Phong ấn bên trong hố vẫn là phương pháp rất cổ xưa.  

 

Nhưng dù thế nào Tần Ninh cũng là nhân vật xỏ xuyên qua cổ kim, mặc dù phong ấn này phức tạp thì vẫn không thể làm khó hắn.  

 

Cứ như thế, qua ước chừng nửa canh giờ.  

Phong ấn mặt ngoài hố phát ra âm thanh kẹt kẹt kẹt.  

 

 

Sau đó... Bên trong tòa đại điện, trên mặt đất vốn bình thường không có gì lạ, không hề có hào quang, giờ phút này chợt dâng trào văn ấn.  

 

 

Từng sợi ánh sáng chảy qua như thể từng đạo kiếm văn, bao trùm toàn bộ cung điện to lớn.  

 

 

Cảnh tượng thần kỳ này làm khiếp sợ mấy người ở đây.  

 

 

Tại sao có thể như vậy?  

 

 

Từng đạo kiếm văn kia chẳng khác gì ánh sáng, khuếch tán ra từ hố sâu, lan ra mặt đất, rồi đến vách tường bốn phía, thậm chí leo lên đỉnh.  

 

 

Tần Ninh đứng yên tại chỗ, biểu cảm bình tĩnh.   

Advertisement
';
Advertisement