Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Tiếp đó, bàn tay Tần Ninh nắm lại.  

 

 

Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng xuất hiện, ngay sau đó, Bát Hoang Ly Thiên Viêm tỏa ra ánh lửa hừng hực.  

 

Đồng thời.  

 

Ấn Bát Quái Bộ Thiên cũng được Tần Ninh nắm ở trong tay.  

 

Còn có giáp bạc Xỉ Dực hóa thành áo giáp, bao vây lấy toàn thân Tần Ninh, găng tay Cửu Phượng Triều Dương cũng xuất hiện, kiếm quang của kiếm Lạc Diệp Thanh Phong lập lòe.  

 

Âm Dương Thiên Bảo Kính, kiện tiên khí vương phẩm sứt mẻ đồng thời xuất hiện trước người Tần Ninh.  

 

Cùng với Thiên Lung Tiên Tháp ẩn chứa tiên lôi cướp đoạt được từ trong tay Vũ Thanh Huyên cũng bị Tần Ninh lôi ra.  

 

Đủ loại Tiên Khí lớn nhỏ, đủ loại kiểu dáng, tất cả cùng bị Tần Ninh sử dụng.  

 

Nhìn thấy Tần Ninh cẩn thận, như lâm đại địch như vậy, mấy người ở đây đều sững sờ.  

 

Vừa rồi phá bỏ phong ấn đều không thấy Tần Ninh cẩn thận cảnh giác như thế.  

 

Đủ loại Tiên Khí lớn nhỏ bị Tần Ninh lấy ra, ngay sau đó hai tôn thi khôi lỗi Tiên Hoàng Thanh Tuấn Thanh Chiếu cũng bị lấy ra.  

  Advertisement

Lúc này Tần Ninh mới thở ra, cười cười nói: "Chư vị nhìn kỹ".  

 

Ngay lập tức.  

 

Tần Ninh cầm kiếm Lạc Diệp Thanh Phong trong tay, chém về phía cành liễu bằng ánh sáng kia.  

 

Từng cành liễu rủ bị chém đứt, nhưng lại nhanh chóng ngưng tụ, tiếp tục rủ xuống.  

 

Tần Ninh không sợ phiền phức, một lần lại một lần chém ra, chặt đứt từng nhành liễu rủ.  

 

Ấn Bát Quái Bộ Thiên, Âm Dương Thiên Bảo Kính, Thiên Lung Tiên Tháp sôi nổi thu những cành liễu rủ bị chém xuống kia vào trong.  

 

Từng đạo ánh sáng rơi xuống trên ba kiện tiên khí vương phẩm, bị ba kiện tiên khí vương phẩm hấp thu ngay tại chỗ.  

 

Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng và Tiên Hỏa kết hợp thành một thể, giờ phút này hóa thành một con hỏa long dài mấy trăm trượng, công kích về phía liễu rủ.  

 

Liên tục lặp lại, liễu rủ không ngừng bị đánh nát, lại không ngừng mọc ra.  

 

Cứ như thế qua chừng một hai canh giờ, Tần Ninh không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mấy người nhìn đều mệt thay, hoàn toàn không biết Tần Ninh đang làm trò mèo gì.  

 

Lặp đi lặp lại, qua mấy canh giờ sau.  

 

Bất thình lình.  

 

Trong đại điện ầm ầm đong đưa, tiếng nổ vang rền kịch liệt như thể trực tiếp gõ xuống tai mọi người.  

 

"Đáng chết!"  

 

"Đây là sao vậy?"  

 

Chỉ chớp mắt, trong đại điện, mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đồng thời biến sắc mặt.  

 

Tần Ninh vẫn còn đang chém cành liễu.  

 

Nhưng lúc này, nhành liễu trong đại điện xuất hiện biến hóa cực lớn.  

 

Từng cành liễu rủ kia cuối cùng không còn mọc ra nữa, ngược lại lui về sau, mãi cho đến khi co vào trong cái hố trên mặt đất.  

 

Mắt thấy cành liễu cuối cùng sắp biến mất, Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp lao ra, hai tay bắt lấy cành liễu, bị nó kéo thẳng xuống cái hố dưới mặt đất, biến mất không thấy tăm hơi.  

 

Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên, Đại Hoàng, mười con mắt nhìn cái hố chỉ chứa được một người, đồng loạt im lặng.  

 

"Sư phụ... Là bị kéo vào đi?"  

 

"Không phải ngươi đang nói lời vô ích à?"  

 

Diệp Nam Hiên không nói hai lời, sải bước lên trước, trực tiếp nhảy vào trong.  

 

Ngay sau đó, mấy người lần lượt nhảy xuống theo.  

 

Rơi xuống trong lòng đất, bọn họ mới nhận ra vừa rồi cái hố này còn rất nông, nhưng sau khi bị cành liễu đục xuyên, quả là mở rộng hơn nhiều.  

 

Sau khi rơi xuống đất, bọn họ nhìn thấy bốn phía mênh mông vô bờ, một mảnh mờ tối, chỉ có chỗ cách đó hơn mười dặm có hào quang nhàn nhạt như ẩn như hiện.  

 

"Đừng để ý, đuổi theo xem đi!"  

 

Thần Tinh Dịch lập tức nói.  

Hiện tại Tần Ninh chỉ là Tiên Quân hạ vị, một khi gặp phải phiền toái gì thì không phải là trò đùa.  

 

 

Đang chặt cành liễu, cứ thế chém chém xong chém cả mình biến mất?  

 

 

Đến cùng thì Tần Ninh đang làm gì?  

 

 

Bốn người một chó nhanh chóng đuổi theo.  

 

 

Không biết bọn họ đuổi theo bao lâu, chốc thì chạy sang trái, khi thì lượn bên phải, vòng tới vòng lui, bốn người cảm thấy như thể mình đang chạy vòng vòng trong khu vực này.  

 

 

Thẳng đến cuối cùng, bốn người thở hồng hộc, ngã ngồi trên mặt đất.  

 

 

Mặt đất này có đất đai màu đỏ thẫm, còn hơi nóng rực.   

Advertisement
';
Advertisement