Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 Mỗi lá cây xanh xanh như một chiếc thuyền con, vừa dài vừa hẹp, cực kỳ tinh xảo.  

 

Hơn nữa, đỉnh nhọn của từng lá còn lấm tấm ánh sáng đỏ rực như lửa, hết sức kỳ lạ.  

 

Cây liễu cao chín trượng bày ra dáng vẻ phủ phục xuống, cành lá tản ra như một đóa bồ công anh to lớn, từng cành liễu rủ xanh biêng biếc.  

 

Cộng thêm ánh sáng đỏ rực như lửa lấm tấm trên ngọn lá, mỗi lần cành liễu bay bay theo gió, trông chẳng khác gì từng cánh bướm phất phới theo chiều gió.  

 

Lúc tĩnh thì duy mỹ.  

  Advertisement

Khi động hoa bay lả tả.  

 

Nhất thời, mấy người đều nhìn ngây người.  

 

Đại Hoàng say mê nói: "Bản thể của lão già này lại là như vậy?"  

 

Tần Ninh chỉ cười cười nói: "Đoạn thân cây kia mới là bản thể của nó, dáng vẻ hiện tại chỉ có thể nói là đang đâm chồi nảy lộc".  

 

"Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ là một loạt kỳ thụ trên thế gian. Bên trong Tiên Giới có thể xuất hiện kỳ thụ như thế hay không, hoàn toàn xem vận khí. Cây này không phải thứ mà các loại thiên tài địa bảo có thể uẩn dưỡng nên".  

 

"Ta cũng chẳng thể ngờ, có thể gặp phải một gốc cây ở chỗ này".  

 

Đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn! Cây liễu cao lớn chín trượng, thần thánh thuần khiết, không thể xâm phạm.  

 

Đúng lúc này.  

 

Vị trí thân cây hiện ra hai mắt và một cái miệng.  

 

"Vị gia này, được chưa vậy?"  

 

Vẻ mặt Lão Thụ Quái đau khổ nói: "Ta vốn sắp chết đói đến nơi, ngươi còn đuổi theo ta đánh suốt một đường, hiện tại duy trì trạng thái này ta phải tiêu hao rất nhiều".  

 

"Ít nói bậy!"  

 

Tần Ninh nói thẳng: "Nếu ta không nghĩ ra, mấy năm nay ngươi dùng máu thịt của những Dị tộc này làm thức ăn, nên mới có thể xảy ra lột xác, hoàn toàn khác với Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ bình thường".  

 

"Máu thịt của Dị tộc có lợi cho ngươi?"  

 

"Đúng vậy".  

 

Lão Thụ Quái thở dài nói: "Thật ra năm đó, ta bị Tam Thanh giáo chủ dời vào trong Tam Thanh tiên giáo. Thời điểm đó, lão hủ chính là thần thụ hộ giáo, máu thịt của những Dị tộc kia quả thật rất ngon".  

 

"Ồ?'  

 

Tần Ninh ngẫm nghĩ.  

 

Hắn lập tức lấy ra mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan, ném cho nó: "Ăn cái này vào thử xem".  

 

Nhìn thấy Tịnh Ma Tiên Đan, Đại Hoàng không nhịn được mà nuốt nước bọt.  

 

Đan dược này không chỉ ăn ngon, mà ăn xong còn thoải mái muốn chết! Trong lòng Lão Thụ Quái nghi ngờ, nuốt xuống từng viên Tịnh Ma Tiên Đan.  

 

Sau khi mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan được nuốt vào.  

 

Cành liễu rủ vốn hào quang lượn lờ, nay cành nào cành nấy run lên, hào quang càng thêm sáng ngời.  

 

"Ôi đậu xanh rau muống!"  

 

Lão Thụ Quái mở to mắt, gào khóc: "Quá đỉnh, ăn quá ngon, ngon quá trời, đỉnh nhất!"  

Nếu như nói trước kia nó cắn nuốt máu thịt đám Ma tộc ngoại vực làm thức ăn, chẳng khác gì nhai thịt tươi rau sống.  

 

 

Thì hiện tại, ăn vào viên đan dược này, như thể thịt tươi rau sống biến thành món ngon tuyệt đỉnh dưới bàn tay đầu bếp huyền ảo.  

 

 

Hương vị tuyệt mỹ! Hơn nữa, cảm giác đói bụng trong những năm gần đây được xoa dịu cực nhiều.  

 

 

Lão Thụ Quái nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: "Vị gia này, lại cho ta thêm một chút đi?"  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement