Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Sau đó cả người Tần Ninh bay lên không, đi lên trên đỉnh một tòa cung điện, nhìn ra xung quanh.  

 

Hai người Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch cũng lập tức bay lên trên không.  

 

“Sư phụ... Làm sao vậy?”  

 

Diệp Nam Hiên cầm đao, vẻ mặt nghiêm túc nói.  

 

“Có chút không thích hợp”.  

 

Tần Ninh nhìn bốn phía, nghiêm túc nói: “Đám người Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu còn có Linh Nguyệt tiên tử, Tương Vân Sinh đâu rồi?”  

  Advertisement

Trong Tam Dạ cung rộng lớn, cung điện nối dài liên miên, không biết có bao nhiêu cái.  

 

Chỉ là giờ phút này lại im lặng một cách quỷ dị.  

 

Thần Tinh Dịch không khỏi nói: “Hay là đã rời đi rồi?  

 

Hoặc là cũng giống như chúng ta, đang ở một nơi nào đó?”  

 

Tần Ninh lắc đầu.  

  Advertisement

Rất im lặng! Im lặng có chút quá đáng! Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Đại Hoàng, Lão Thụ Quái lúc này cũng bay lên không.  

 

Thời Thanh Trúc mở miệng nói: “Nam Hiên, nhìn xem mấy người đại trưởng lão Mộ Từ Lai đang ở nơi nào...”, “Ừm”.  

 

Diệp Nam Hiên gật đầu, lấy ra một khối lệnh bài, đưa ngón tay chạm vào đó.  

 

Bên ngoài lệnh bài lóe ra ánh sáng chói loá.  

 

Diệp Nam Hiên ngạc nhiên nói: “Bọn họ đang ở ngay bên kia...”, Diệp Nam Hiên đưa tay chỉ về hướng một cung điện.  

 

Cung điện đó chỉ cách mấy người mười dặm, có thể nhìn được trên đỉnh cung điện kia có khắc một pho tượng.  

 

“Đi xem”.  

 

Vèo vèo vèo... Tất nhanh mấy người đã đi đến trên không trung trước cung điện kia, quan sát xuống phía dưới, chỉ thấy từng tầng cung điện rộng lớn xếp chồng lên nhau.  

 

Diệp Nam Hiên cầm đại đao, bóng người rơi xuống phía trước cung điện, cực kỳ cẩn thận mở cửa điện ra.  

 

Trong đại điện vô cùng tối tăm u ám.  

 

Diệp Nam Hiên đưa mắt nhìn lại, vẻ mặt ngẩn ngơ.  

 

“Mộ Từ Lai!”  

 

“Cổ Sơn Tự!”  

 

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Trúc Diệp Tông giờ phút này đang đứng ở chính giữa đại điện, nhìn thấy Diệp Nam Hiên thì sắc mặt vô cùng khó coi, liên tục lắc đầu.  

 

“Làm sao vậy?”  

 

Diệp Nam Hiên cầm đao đi tới, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.  

 

Ầm! Ngay sau đó.  

 

Mặt đất xung quanh cả tòa cung điện nổ tung trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển, những tiếng nổ vang điếc tai.  

 

Chỉ một thoáng, một quầng sáng đột ngột mọc lên từ mặt đất, bao vây hết trời đất xung quanh lại.  

 

Ánh sáng kia có màu tím sẫm, mơ hồ có từng tầng quang ảnh lóe ra, cực kỳ khủng bố.  

 

“Sao lại thế này?”  

 

Lúc này sắc mặt Diệp Nam Hiên vô cùng lạnh lẽo.  

 

Hắn ta đi đến bên cạnh Mộ Từ Lai và Cổ Sơn Tự, nhìn thấy hai người bị xiềng xích trói buộc, trực tiếp chặt đứt xiềng xích.  

 

Liếc mắt một cái, hơn trăm người của Trúc Diệp Tông đều bị nhốt ở chỗ này.  

 

Sau khi xích sắt được cởi bỏ, Mộ Từ Lai mới vội vàng nói: “Tông chủ, là dị tộc!”  

 

Ầm ầm ầm... Xung quanh cung điện, những luồng sáng màu tím sẫm bay lên không.  

 

Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Các ngươi không có việc gì chứ?”  

 

Mộ Từ Lai vô cùng hổ thẹn nói: “Chúng ta vốn đang đi khắp nơi tìm bảo vật, kết quả lại bị dị tộc bắt giữ, bọn họ vẫn chưa giết chúng ta, ngược lại bắt hết chúng ta đến đây”.  

“Đám người Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu cũng đều bị bắt rồi”.  

 

 

Diệp Nam Hiên lập tức nói: “Không có việc gì thì theo ta ra ngoài hết đi”.  

 

 

Nói xong, mọi người đều đồng loạt đi ra khỏi đại điện.  

 

 

Ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, chỉ thấy một bức màn ánh sáng màu tím bao phủ khắp bốn phương tám hướng.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement