Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

“Kết quả cái gì cũng không tìm được, ta giận dữ trở về, từ đó về sau trong lòng còn sợ hãi, lão phu ta cũng không dám đến đó nữa”.  

 

Tần Ninh lập tức nói: “Dẫn đường, đi xem”.  

 

Bây giờ dị tộc ở chỗ nào trên đảo Tề Thiên này, Tần Ninh cũng không biết.  

 

Hơn nữa lần này đến đây, dị tộc ở trong tối, hắn thì ở ngoài sáng.  

 

Dù sao cũng không thể chờ đám nhân vật cấp cao của dị tộc đến tìm hắn được! Mà bây giờ đảo Tề Thiên này quả thật là đáng để khám phá.  

 

Để cảnh giới của Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên tăng lên vững vàng cũng là chuyện tốt.  

 

Còn nữa... Tần Ninh còn định đến tiên vực Đại La xem Khương Thái Vi mấy năm nay thế nào, đương nhiên còn có Trần Nhất Mặc... Hơn nữa.  

 

Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương bây giờ cũng không biết ở nơi nào.  

 

Còn có Cốc Tân Nguyệt, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết... Tần Ninh còn muốn đến mấy tiên vực khác tìm kiếm tung tích của những người này.  

 

Cho nên cố gắng tăng cảnh giới thực lực của bản thân lên là điều lúc nào hắn cũng đều phải làm.  

 

Lão Thụ Quái dẫn đường, đám người Tần Ninh bám sát theo sau.  

 

Đảo Tề Thiên này quả thật rất rộng lớn.  

 

Có núi có sông có cỏ cây, đủ màu sắc khác nhau.  

 

Tốc độ của đám người không nhanh không chậm, cứ như thế sau khoảng mười ngày, cuối cùng đã tới chỗ mà Lão Thụ Quái nhắc đến.  

 

Liếc mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một đồng cỏ bao la.  

 

Mà ở chính giữa đồng cỏ có ánh sáng chói loá toả ra.  

 

Trên thảo nguyên là hoa đỏ cỏ xanh xen lẫn nhau, nhìn qua đẹp không sao tả xiết.  

 

Mọi người đều rơi xuống.  

 

Lão Thụ Quái thở ra một hơi, mái tóc bù xù nhẹ nhàng dựng lên.  

 

Thân là thụ tinh, ở trong khung cảnh thiên nhiên tràn ngập khí trời đất này, Lão Thụ Quái có thể nói là như cá gặp nước, cảm thấy vô cùng thoải mái.  

 

Nếu đưa Lão Thụ Quái ra sa mạc, lão già này nhất định sẽ ỉu xìu đi ngay.  

 

“Ở ngay phía trước!”  

 

Lão Thụ Quái chỉ vào một chỗ sáng loáng ở sâu bên trong thảo nguyên, nói: “Bình thường nhìn hồ nước này không có gì cổ quái, nhưng nếu lốc xoáy xuất hiện, một khi tới gần sẽ bị cuốn vào trong đó, cực kỳ nguy hiểm!”  

 

Tần Ninh dẫn theo mọi người đi vào sâu bên trong thảo nguyên.  

 

Không bao lâu đã tới gần chỗ tỏa ra ánh sáng lấp lánh kia, quả nhiên nhìn thấy một hồ nước rộng như biển hiện ra trước mắt.  

 

Trong hồ nước trong veo sáng loáng, một vài chỗ trên mặt hồ còn có mây khói lượn lờ, thi thoảng còn có bọt nước phiêu đãng, hiện ra ra vài phần sức sống.  

 

Đúng là nhìn qua cái hồ này có chút khác với những cái hồ bình thường.  

 

Lão Thụ Quái dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ xem ra là đang rất an toàn, nhưng mà lúc lốc xoáy xuất hiện sẽ rất nguy hiểm”.  

 

Tần Ninh trấn an: “Không sợ, lần này chúng ta có thuyền Thanh Minh!”  

Vừa nghe đến thuyền Thanh Minh, ánh mắt của Lão Thụ Quái lập tức sáng ngời.  

 

 

Đúng vậy! Bản thân thuyền Thanh Minh cũng có lực phòng ngự rất cường đại, hơn nữa Tần Ninh có linh tinh thúc giục, không phải là rất an toàn sao?  

 

 

“Đi thôi đi thôi, mau xuất phát!”  

 

 

Lão Thụ Quái hưng phấn nói: “Hồ Vọng Thiên này là năm đó Tề Hồng Thiên tự mình tạo ra, nghe nói Tam Thanh giáo chủ cũng ra tay hỗ trợ, chuyên môn dùng để rèn luyện thuộc hạ của Tề Hồng Thiên, nhưng mà ít nhất phải là cấp bậc Tiên Quân mới có tư cách đến hồ Vọng Thiên tu đạo!”  

 

 

Bản thân hồ nước chắc chắn là không có bí mật gì cả.  

 

 

Bí mật lớn nhất là năm đó Tề Hồng Thiên tạo ra một nơi tu hành tuyệt diệu như thế này kiểu gì?  

 

 

Chắc chắn là có thiên tài địa bảo muôn đời hiếm thấy gì đó đi?   

Advertisement
';
Advertisement