Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 “Nếu đã như vậy, cứ đứng ở nơi này, an tâm chờ đợi đi!”  

 

“Ừm”.  

 

Thuyền Thanh Minh tạm dừng trên mặt hồ.  

 

Mọi người cũng làm việc của riêng mình.  

 

Đại Hoàng kéo Lão Thụ Quái sang một bên, nghiêm túc nói: “Lão Thụ Quái, ngươi nói thật với ta”.  

 

“Không phải là ngươi không biết Hoa Thanh Cung, Ngọc Hiên Trai, Nguyên Thanh Cung ở chỗ nào, chỉ là không muốn nói đúng không?”  

 

Lão Thụ Quái hoảng sợ nhìn bốn phía, xác định không có ai nghe lén mới nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy?  

 

Ngươi muốn hại chết ta à!”  

 

Đại Hoàng gian xảo nói: “Hứ, ta không tin ngươi không biết, ngươi sống nhiều năm như vậy rồi, Tiên Giới này có bao nhiêu chỗ mà ngươi chưa từng đi qua?  

 

Ngươi đang giấu dốt đi?”  

 

Vừa nghe thấy lời này, Lão Thụ Quái hùng hùng hổ hổ nói: “Ta giấu cái đầu ngươi!”  

 

Thuyền Thanh Minh tạm dừng.  

 

Trên thuyền có tổng cộng ba tầng.  

 

Tầng thứ nhất phần lớn là đại sảnh, rất rộng rãi thoáng đãng.  

 

Tầng thứ hai là các phòng ngủ.  

 

Tầng thứ ba nhỏ nhất, nhưng cũng có vài căn phòng, có phòng tu luyện, phòng ngủ, thậm chí phòng luyện đan, phòng luyện khí đều có.  

 

Đây chính là ba tầng nằm trên thân thuyền.  

 

Từ hai bên boong thuyền đến khoang thuyền, phía dưới còn có trên trăm căn phòng, tổng tổng lại cũng không hề nhỏ.  

 

Tần Ninh ở tầng thứ ba.  

 

Căn phòng chính kéo dài sang hai bên trái phải, có thể nhìn thấy hai bên thân thuyền.  

 

Giờ phút này Tần Ninh đang nằm trên giường bên cửa trái, vẻ mặt suy tư.  

 

Thời Thanh Trúc thì nghiêng người dựa vào bên kia giường, uống từng ngụm rượu.  

 

Diệp Viên Viên thì đang tu luyện trong phòng tu luyện.  

 

Mấy ngày trước sau khi dùng một viên Tịnh Ma Tiên Đan, Diệp Viên Viên đã phá tan vách chướng Tiên Vương sơ kỳ, thành công dấn thân lên hàng ngũ Tiên Vương tiểu thành, nhiều ngày nay Diệp Viên Viên vẫn luôn ổn định khí tức của mình.  

 

Dù sao.  

 

Không phải người nào cũng có thể giống như Tần Ninh, tu luyện tăng lên không thèm để ý đến thời gian tích lũy.  

 

Tần Ninh tăng lên theo một cách khác.  

 

Điều đó có quan hệ rất lớn với sự tích luỹ qua chín kiếp của Tần Ninh, cùng với ban đầu là Nguyên Hoàng Thần Đế.  

 

Bản thân Tần Ninh cũng đã nói sự lĩnh ngộ và con đường mình đi khác với người thường.  

 

“Chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?”  

 

Thời Thanh Trúc nhìn thấy Tần Ninh vẫn đang suy nghĩ miên man, không khỏi mở miệng nói.  

 

“Hồ Vọng Thiên... Nói chung là ta luôn cảm thấy có chút quen thuộc...”, “Cũng không phải là ta đã tới hồ Vọng Thiên, mà là... ta đã từng tiếp xúc với thứ giống nó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra được”.  

 

Nghe vậy, Thời Thanh Trúc bĩu môi cười.  

 

“Nàng cười cái gì?”  

 

Tần Ninh liếc Thời Thanh Trúc một cái.  

 

Người phụ nữ này, bây giờ càng ngày càng không còn tôn kính hắn nữa.  

 

Dáng vẻ không giống như trước kia, thương hắn, kính trọng hắn.  

 

“Sao nào?  

 

Ta còn không thể cười được ư?”  

 

Thời Thanh Trúc không khỏi phản bác: “Ta chính là người phụ nữ của chàng, không phải tỳ nữ hay cái gì khác của chàng...”, “Sao nào, chàng còn muốn ta hầu hạ chàng cả đời giống một thị nữ sao?”  

 

“Không phải rất tốt sao?”  

 

“Tốt cái đầu chàng!”  

Thời Thanh Trúc lập tức phản: “Một người đàn ông vô sỉ giống chàng mà còn muốn ta kính sợ sao?  

 

 

Chút kính sợ đó đã sớm bị chàng xoá hết trên giường rồi”.  

 

 

“...”, Tần Ninh khụ khụ: “Cũng rất tốt, các nàng đều lợi hại như vậy, không cần kính sợ ta”.  

 

 

“Ta mạnh hơn các nàng cũng chỉ bởi vì được kiến thức nhiều hơn so trăm vạn năm thôi!”  

 

 

“Bàn về thiên phú... cũng chỉ mạnh hơn các nàng một chút”.  

 

 

Thời Thanh Trúc bĩu môi.  

 

 

Người này vẫn tự luyến như vậy, nàng cũng đã quen rồi.   

Advertisement
';
Advertisement