Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nghe nói như thế, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Lời này của ngươi rất thú vị”.  

 

 

“Nếu không có bọn họ bảo vệ ta?  

 

Nhưng cố tình bọn họ lại bảo vệ ta đấy!”  

 

Kiếm Vũ Hoa lập tức nghẹn lời.  

 

“Không phải ngươi đang nghĩ nếu khích tướng ta, ta sẽ đánh với ngươi một mình chứ?  

 

Nếu thế không phải ta là kẻ ngốc rồi sao?”  

  Advertisement

Kiếm Vũ Hoa vô cùng giận dữ.  

 

“Đừng nhúc nhích”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Nếu chủ nhân đứng sau các ngươi muốn bảo vệ các ngươi, cứ phái Tiên Hoàng, Tiên Thánh, Tiên Đế đến giết ta là được”.  

 

“Ngươi...”, bên kia, Hướng Ôn Thư quát: “Tần Ninh công tử, chúng ta tôn kính ngươi như thế, vì sao ngươi lại phải nói xấu chúng ta?”  

 

“Nói xấu?”  

  Advertisement

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, để Thanh Chiếu Thanh Tuấn trực tiếp bắt hai thanh niên nam nữ kia lại.  

 

“Ngươi xác định là nói xấu?”  

 

Nói xong, hắn liền chém kiếm Lạc Diệp Thanh Phong ra.  

 

Keng một tiếng.  

 

Thanh kiếm kia chém trúng ngực thanh niên kia.  

 

Da thịt bị chém rách, máu tươi chảy ra tí tách.  

 

“A...”, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên.  

 

Sắc mặt thanh niên kia trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, đau đớn làm cho hắn ta gần như không nói ra lời.  

 

Mà ở hai má hắn ta cũng dần có hoả văn xuất hiện.  

 

“Cảnh Hoả tộc!”  

 

Sắc mặt đám người Trúc Diệp Tông đều run lên.  

 

Đám người Cảnh Hoả tộc này thật sự rất giỏi ngụy trang, bọn họ căn bản chưa từng phát hiện ra vấn đề gì trên hồn phách khí tức cả.  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Từ khi còn ở Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, Tần Ninh ta đã được chứng kiến thủ đoạn ẩn nấp của dị tộc các ngươi, phương pháp ngụy trang cực kỳ cao siêu, mặc dù là cường giả cũng rất khó phát hiện ra manh mối”.  

 

“Thanh niên này là người của Cảnh Hoả tộc!”  

 

“Mà người phụ nữ này...”, Tần Ninh còn chưa vung kiếm chém rách da thịt của cô ta, làn da của cô ta đã lập tức hoá thành trắng như tuyết, giữa trán mơ hồ có một dấu hiệu hình bông tuyết, hiện ra chân thân.  

 

Tần Ninh mỉm cười nhìn người phụ nữ.  

 

Nhưng lại khiến cô ta cảm thấy như rơi vào hầm băng.  

 

Nụ cười của Tần Ninh.  

 

Là nụ cười của ma quỷ.  

 

Thật là đáng sợ! Kiếm Vũ Hoa và Hướng Ôn Thư đều thay đổi sắc mặt.  

 

Sao có thể! Sao Tần Ninh có thể nhận ra hai người ngụy trang này! Cho dù là đám nhân vật Tiên Vương, Tiên Hoàng trong ba thế lực lớn, căn bản cũng không nhìn ra manh mối.  

 

“Tò mò sao?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Đương nhiên ta có biện pháp của ta rồi, trong Kiếm Thạch các, Thiên Đao Minh các ngươi có người của dị tộc trà trộn vào, các ngươi lại liên tục nói không hợp tác với dị tộc?  

 

Lừa quỷ à?”  

 

Kiếm Vũ Hoa lạnh lùng nói: “Tần Ninh, dị tộc muốn đứng vững gót chân ở Tam Thanh tiên vực, Tam Thanh tiên vực có ba thế lực bá chủ, dị tộc sẽ vĩnh viễn không có khả năng làm chủ!”  

 

“Hơn nữa, bên trong dị tộc có rất nhiều thứ dùng cho tu hành mà Tiên Giới chúng ta không có, hợp tác với bọn họ, mọi người có thể...”, “Thần Tinh Dịch!”  

 

Kiếm Vũ Hoa còn chưa dứt lời, Tần Ninh đã nói thẳng: “Mẹ nó ngươi tu luyện kiểu gì vậy?”  

 

“Ngươi là cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ, ngay cả một Tiên Vương đại thành cũng không giết được sao?  

Về sau đừng ra ngoài để ta phải mất mặt xấu hổ nữa!”  

 

 

Thần Tinh Dịch bị mắng, sắc mặt vô cùng cổ quái.  

 

 

Lại nhìn Kiếm Vũ Hoa, Thần Tinh Dịch chửi ầm lên: “Mẹ nó sao ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?”  

 

 

Ầm... Ngay lập tức, bên ngoài cơ thể của Thần Tinh Dịch toả ra từng khí tức sắc bén độc đáo quanh quẩn, lượn lờ không tiêu tan.  

 

 

“Ông đây chém ngươi!”  

 

 

Thần Tinh Dịch hiểu được.  

 

 

Sư phụ đã ghét cay ghét đắng dị tộc đến tận trong xương rồi, thậm chí… sắp đến mức độ cố chấp thà giết sai một ngàn còn hơn là buông tha cho một kẻ.  

Advertisement
';
Advertisement