Thần Tinh Dịch cười ha hả, hỏi lại: "Có điều, Vô Tuyết, sao ngươi lại tới đây?"  

 

"Ta đến nói cho ngươi một cơ duyên".  

 

Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm đáp: "Năm đó sở dĩ hồ Vọng Thiên này trở thành một thánh địa tu hành, là bởi dưới đáy hồ có một vùng đất bảo địa".  

 

"Ngươi từng nghe nói về Thất Bảo Miếu Đồ chưa?"  

 

"Thất Bảo Miếu Đồ?"  

 

"Đó là cái gì?"  

  Advertisement

Vũ Vô Tuyết cười nói: "Bên dưới hồ Vọng Thiên này phong ấn Thất Bảo Miếu Đồ, mà bản thân Thất Bảo Miếu Đồ là một kiện Đế khí chứa đựng sông núi đất trời, có linh tính cực kỳ mạnh mẽ. Dưới sự bao phủ của Thất Bảo Miếu Đồ, toàn bộ hồ Vọng Thiên biến thành thánh địa tu hành".  

 

"Nhưng nếu có thể tiến vào bên trong Thất Bảo Miếu Đồ để tu hành, vậy sẽ có rất nhiều chỗ tốt không thể tưởng tượng được".  

 

"Bản thân Thất Bảo Miếu Đồ một kiện Đế khí không gian, ở ngay giữa núi rừng này".  

 

Thần Tinh Dịch nghe vậy, vẻ mặt sáng ngời.  

 

"Ta có thể nói cho ngươi làm thế nào tìm được và tiến vào bên trong Thất Bảo Miếu Đồ, ngươi nói cho sư phụ ngươi ở chỗ nào là được. Với bản lĩnh của hắn, chắc chắn biết tiến vào đó như thế nào".  

  Advertisement

"Sau khi tiến vào thì thế nào?"  

 

Thần Tinh Dịch hỏi.  

 

"Mánh khóe chúng ta lưu lại sẽ hoàn toàn vây khốn đoàn người các ngươi, đến lúc đó cứu ra Ôn Ngọc Trạch".  

 

Vũ Vô Tuyết nói thẳng: "Xem như ngươi lập một công lao lớn".  

 

Nghe vậy, mặt mũi Thần Tinh Dịch tràn ngập hân hoan.  

 

Nhưng sắc mặt Thần Tinh Dịch lại nhanh chóng ảm đạm xuống.  

 

"Ngươi sao vậy?"  

 

Vũ Vô Tuyết mơn trớn gương mặt Thần Tinh Dịch, ân cần hỏi.  

 

"Tuyết Nhi, có phải ngươi đang lợi dụng ta không?"  

 

Thần Tinh Dịch thở dài nói: "Ban đầu, lúc sư phụ ta mới xuất hiện, ngươi liền bảo ta đi theo sư phụ ta. Sư phụ ta không hề khoan dung với Dị tộc các ngươi một chút nào, ta cũng đi theo hắn giết không ít người Dị tộc".  

 

"Hiện tại, mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi, nhưng có những lúc vì để lừa sư phụ ta, ta không thể không giết tộc nhân của các ngươi, ngươi... không hận ta sao?"  

 

"Hơn nữa, ta nhìn thấy Kiếm Vu Triết, thấy Lăng Ngọc Đường. Bọn họ đều bị người Hàn Mị tộc các ngươi lợi dụng, có phải ngươi cũng đang lợi dụng ta không?"  

 

Nghe vậy, hai tay Vũ Vô Tuyết nhẹ nhàng nâng lên gương mặt đẹp trai không tỳ vết của Thần Tinh Dịch, khẽ cười nói: "Các nàng là lợi dụng, nhưng ta với ngươi là chân ái".  

 

"Lần này nếu có thể giết chết sư phụ ngươi, ngươi lập tức có thể gia nhập Hàn Mị tộc chúng ta, làm phu quân của ta".  

 

"Sau này, ta còn sẽ dẫn ngươi trở về nơi ở của Hàn Mị tộc chúng ta. Đến lúc đó ngươi sẽ biết, trời đất bên ngoài ngàn vạn thế giới này xuất sắc tuyệt vời nhường nào, chúng ta một đường tiêu diêu tự tại".  

 

Thần Tinh Dịch thâm tình nhìn Vũ Vô Tuyết, chân thành nói: "Vô Tuyết, ngươi thật tốt".  

 

"Là ngươi thật tốt".  

 

Vũ Vô Tuyết mỉm cười, ngón tay câu lấy một sợi tóc mai giữa trán.  

 

"Ngươi thật là ngốc nghếch, nếu ta lợi dụng ngươi, sao lại thật sự cùng ngươi... làm chuyện nam nữ bực này".  

 

Thần Tinh Dịch oán thầm: "Bởi vì hàng to xài tốt chứ sao!", nhưng ngoài mặt vẫn kích động gật đầu nhìn Vũ Vô Tuyết.  

 

"Ta thấy ngươi áp lực quá lớn, bị sư phụ ngươi răn dạy quá hung ác, ngay trước mặt nhiều người như vậy cũng không để lại chút mặt mũi nào cho ngươi!"  

 

Thần Tinh Dịch nghe nói như thế, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng.  

 

"Để ta tiết lửa cho ngươi đi".  

 

Vừa nói, Vũ Vô Tuyết vừa cúi người xuống.  

 

Hai chân Thần Tinh Dịch giang rộng, hai tay chống đỡ thân thể, ngồi dưới đất, ngửa mặt lên trời mỉm cười.  

 

"Hầy, đáng tiếc, sợ rằng lần này là lần cuối cùng".  

 

Mà lúc này, trong lòng Vũ Vô Tuyết đang cố gắng phun ra nuốt vào cũng than nhẹ: "Đáng tiếc, anh chàng đẹp trai như thế lại chỉ có thể hưởng thụ lần cuối cùng".  

 

Hai người dây dưa quấn quít, thỏa thích phóng thích ở nơi sơn dã này.  

Thật lâu sau.  

 

 

Hai bóng dáng lưu luyến chia tay.  

 

 

Đợi đến khi Thần Tinh Dịch rời đi.  

 

 

Quần áo trên người Vũ Vô Tuyết không còn chỉnh tề, tóc dài hỗn loạn, miệng ngậm chặt, sau đó yết hầu dâng trào, tiếng ừng ực vang lên.  

 

 

Bên cạnh, một bóng người âm u xuất hiện.  

 

 

"Ngươi cũng thật sự chịu dốc hết vốn liếng".  

 

 

Người xuất hiện là một cô gái có da thịt trắng như tuyết, mi tâm có văn ấn bông tuyết mờ mờ.  

Advertisement
';
Advertisement