Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

Rất nhiều Tiên Vương đều triệu tập con em tông môn gia tộc nhà mình lại, để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.  

 

"Tới cứu người sao?"  

 

Tần Ninh nhìn về phía hai đội ngũ, cười cười nói: "Vũ Vô Tuyết!"  

 

Nơi xa, trong một đám người của Hàn Mị tộc, dáng người xinh xắn của Vũ Vô Tuyết xuất hiện, mặt mũi tràn đầy sát khí.  

 

"Thời hạn mà ta cho ngươi là bao lâu?"  

 

Vũ Vô Tuyết nghe nói như thế, sắc mặt càng thêm âm trầm.  

 

"Ba tháng!"  

  Advertisement

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ đã qua năm tháng rồi!"  

 

"Tần Ninh!"  

 

Mệnh Thanh Sam kia nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn: "Ngươi đối đầu với Cảnh Hỏa tộc, Hàn Mị tộc ta sẽ không có kết cục tốt đâu".  

 

"Lần này, nếu ngươi không giao Ôn Ngọc Trạch ra, phàm là người tiến vào đảo Tề Thiên, tất cả đều phải chết!"  

 

"Thật sao?"  

 

Tần Ninh đứng ở trên đỉnh núi, bàn tay vung lên.  

 

Mọi người nhao nhao nhìn tới.  

 

Nhưng đỉnh núi lại không có gì biến hóa.  

 

Tần Ninh ho khan một cái, lại vung tay lên lần nữa.  

 

Mọi người tiếp tục nhìn, vẫn không có chút biến hóa nào.  

 

Tên này đang làm gì vậy?  

 

Không ít người nổi lòng nghi ngờ.  

 

Tần Ninh không khỏi mắng: "Lão Thụ Quái, ngươi chết rồi à?"  

 

"Hả?  

 

Đến đây đến đây".  

 

Trên vách đá ở đỉnh núi có một gốc cây liễu cổ thụ với những cành cây lít nha lít nhít, trên đó có hai người đang bị quấn chặt.  

 

Tần Ninh đột nhiên có chút cạn lời.  

 

Cây liễu già mọc ở trên vách núi lộ ra một khuôn mặt già nua, run rẩy nói: "Xin lỗi, Tần gia, vừa rồi không thấy được".  

 

Tần Ninh không thèm nói gì.  

 

Lại nhìn phương xa.  

 

Tần Ninh cười nói: "Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách, ta thấy cốt linh của hai người này không lớn, chắc cũng là nhân vật thiên tài của Hàn Mị tộc các ngươi đi?"  

 

Nghe nói như thế, sắc mặt Vũ Chấn Phương vô cùng lạnh lẽo, hờ hững nói: "Cho nên, ngươi muốn như thế nào?"  

 

Giờ phút này, Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách đã hoàn toàn không có tinh thần, nhìn có chút sa sút.  

 

Tần Ninh cười nói: "Đơn giản, chúng ta làm giao dịch đi".  

 

Giao dịch?  

 

Đám người đột nhiên cảm thấy không hiểu gì cả.  

 

Bọn họ không nhìn rõ rốt cuộc Tần Ninh muốn làm gì! "Giao dịch gì?"  

 

"Ngươi nói cho ta trong số những người ở đây, người nào là gian tế của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc, nói cho ta một thế lực, ta sẽ thả một người, nói cho hai ta thế lực, ta liền sẽ hai người bọn họ".  

 

Nghe nói như thế, khắp nơi trong sơn cốc lập tức xôn xao hẳn lên.  

 

"Ta cho ngươi biết, ngươi sẽ tin ư?"  

 

Vũ Chấn Phương cười nhạo nói: "Vậy ta nói cho ngươi, hai vị đệ tử của ngươi chính là gian tế của Hàn Mị tộc ta".  

 

"Dĩ nhiên không phải".  

 

Tần Ninh nói: "Người mà ngươi nói cho ta, ta cũng phải quen biết mới được!"  

 

Vũ Chấn Phương cười nhạo nói: "Ta cho ngươi biết một thế lực, ngươi sẽ thả một người ư?  

 

Ta tin ngươi được chắc?"  

 

Tần Ninh lại đưa tay chỉ lên trời, nói thẳng: "Ta nguyện lấy thọ nguyên đời này để thề, chỉ cần ngươi chỉ ra hai phe là người của các ngươi, ta sẽ lập tức thả Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách đến bên cạnh ngươi, nếu vi phạm, chết không yên lành".  

 

Vũ Chấn Phương đưa mắt nhìn về phía Mệnh Thanh Sam ở một bên khác.  

 

Hai người nhìn nhau, gật đầu.  

"Nếu đã như vậy, ta sẽ nói một phe trước để xem thành ý của ngươi!"  

 

 

Vũ Chấn Phương thoải mái nói.  

 

 

"Đại nhân!"  

 

 

"Đại nhân!"  

 

 

Mà lúc này, bên cạnh Vũ Chấn Phương, hai người đàn ông trung niên lại lên tiếng ngăn cản.  

 

 

Hai người này chính là chủ nhân của Kiếm Thạch ở Đông Hiền Vực - Kiếm Thiên Hòa.  

 

 

Cùng với chủ nhân Thiên Đao Minh  ở Nam An Vực - Bối Hồng Ba.   

Advertisement
';
Advertisement