Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ngay sau đó, từng bóng người phóng qua vết nứt kia rơi xuống mặt đất a.  

 

 

"Hừ!"  

 

Một tiếng hừ lạnh vang lên.  

 

Bóng người cầm đầu đưa tay ra vỗ một cái.  

 

Ầm ầm... Những tiếng nổ kịch liệt tiếng vang vọng không dứt.  

  Advertisement

Trên mặt đất, nơi những linh thể tụ tập trong nháy mắt đều bị đập thành đất vụn.  

 

Từng bóng người linh thể kia cũng đều bị chôn vùi, sau đó... không thể ngưng tụ ra được nữa.  

 

Những người khác cũng lần lượt sử dụng tuyệt kỹ của mình, không ngừng giết chóc.  

 

Những tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt.  

  Advertisement

Trong nháy mắt đám linh thể do Tru Tiên Trận hóa ra đã bị đập nát hơn nửa.  

 

Lúc này, cuối cùng đám người Mệnh Thanh Sam, Vũ Chấn Phương cũng có thể thở ra một hơi.  

 

Rất nhanh.  

 

Một nhóm người đột nhiên đánh tới kia lần lượt rơi xuống.  

 

Đám người Mệnh Thanh Sam, Vũ Chấn Phương vội vàng ra đón tiếp.  

 

"Mệnh Phùng đại nhân!"  

 

"Mệnh Mã đại nhân!"  

 

Mệnh Thanh Sam nhìn hai nam nữ Cảnh Hỏa tộc, khom người hành lễ.  

 

Lúc này Vũ Chấn Phương cũng đi đến trước mặt hai người phụ nữ khác của Hàn Mị tộc, khom người nói: "Hai vị đại nhân!"  

 

Hai người phụ nữ kia nhìn thi thể khắp mặt đất, lại nhìn Vũ Chấn Phương.  

 

Người phụ nữ bên trái có thân thể đầy đặn, da thịt tuyết trắng, giữa trán có văn ấn nhàn nhạt, lạnh lùng nói: "Nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi!"  

 

Sắc mặt Vũ Chấn Phương phiếm hồng, cúi đầu.  

 

"Cũng không thể chỉ trách hắn ta được".  

 

Người phụ nữ bên phải có dáng người tinh tế, khuôn mặt mỹ lệ, nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, cực kỳ quyến rũ, nói: "Tên Tần Ninh này... Đúng là quá xảo trá".  

 

Một Tiên Quân thôi mà cũng có thể hô mưa gọi gió ở đây được! Loại người này quả thực là quá đáng ghét! Mệnh Phùng đại nhân kia mở miệng nói: "Hàn Ti Na, Hàn Đại Vân, các ngươi cũng đừng trách Vũ Chấn Phương nữa, Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách bị bắt, bọn họ cũng lo lắng cho sự an toàn của hai vị thiên tài Hàn Mị tộc các ngươi thôi".  

 

Hàn Ti Na lạnh lùng nhìn về phía Vũ Chấn Phương, hỏi: "Hàm Hương, Cao Cách đâu?"  

 

Ánh mắt Vũ Chấn Phương né tránh, yếu ớt nói: "Chết rồi".  

 

"Chết rồi?"  

 

Ánh mắt Hàn Ti Na vô cùng lạnh lẽo, vung tay ra, quát lớn: "Vũ Chấn Phương, ngươi chờ chết đi!"  

 

Vũ Chấn Phương lập tức nói: "Ti Na đại nhân, Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách đều bị Tần Ninh bắt được, ta nghĩ cách đến cứu viện, bản thân đã phải chịu nguy hiểm cực lớn rồi".  

 

"Vốn dĩ ta đã cứu được bọn họ, thế nhưng không biết vì sao hai người đó lại ra tat với tộc nhân chúng ta, bị ta cầm tù lại, kết quả hai người đã tự bạo!"  

 

Một bên khác, Mệnh Thanh Sam vội vàng nói: "Đúng là như thế, nhất định là do Tần Ninh kia giở trò quỷ".  

"Tần Ninh... Lại là hắn...", ánh mắt Hàn Ti Na vô cùng lạnh lẽo.  

 

 

Gần đây nghe được cái tên này, hơi nhiều.  

 

 

Chuyện ở dãy núi Thái Giang.  

 

 

Còn có chuyện ở đảo Tề Thiên biển Tam Đế lần này nữa, đều là do Tần Ninh kia gây ra.  

 

 

Mà cùng lúc đó.  

 

 

Đám người Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên đều tụ tập lại bên cạnh Tần Ninh.  

 

 

"Sư phụ, nhìn có vẻ không tốt lắm...", Thần Tinh Dịch cau mày nói: "Đám người này... Dẫn đầu... Là Tiên Thánh sao?"   

Advertisement
';
Advertisement